Thứ Năm, 23 tháng 2, 2017

Ảnh tTc Giả

mưa phía sau đồi
 Chùm thơ Nguyễn Minh Phúc



một trời sầu thắp trên môi
buồn con phố thở bên trời nắng phai
ngày em hái nụ tình dài
đêm mùa trăng cũ nghe loài lạc tôi

vịn tay mà níu cuộc đời
tàn phai mấy độ dốc trời nghiêng xiêu
mùa trăng vàng khói cô liêu
thả mây mây cuộn thả chiều chiều trôi


tàn cơn dâu bể bên trời
mưa đêm phủ kín chỗ ngồi riêng tôi
đã không là bóng cho đời
thì năm tháng cũng ru lời chênh chao

em về chiều thấp lũng cao
mùa xưa ân ái chôn vào phai phôi
có nghe từ phía sau đồi
cơn mưa chiều đã cuốn trôi phận người...

nguyện minh phúc

 Gái Huế                                            

có phải Huế nghìn năm xưa trầm mặc
nên sông Hương nước cứ mãi vương buồn
ngày đến Huế tôi nghe dòng Hương nhắc
con sông chiều tím mãi một hoàng hôn

chắc gái Huế thường mang nhiều e ấp
nên em cười mà đuôi mắt trao duyên
phải không Huế chiều nắng vàng xa tắp
nỗi nhớ em như gió ngập Tràng Tiền

Huế đẹp quá đủ tôi lòng bối rối
cầm tay em nghe vọng tiếng kinh thành
Huế có biết chiều về qua Gia Hội
tôi vẫn thầm mơ một khoảng trời xanh

phút xa Huế sớm muộn gì cũng đến
như cuối cùng tôi cũng phải xa em
nghe một cõi lòng riêng buồn chống chếnh
chiều xa em nỗi nhớ ngập Tràng Tiền...

nguyễn minh phúc

Đơn Dương một góc trời buồn

nắng vẫn rơi trên đường về dốc bụi
Đơn Dương giờ ngơ ngác một mình tôi
nghe hiu hắt liêu xiêu vàng xóm núi
chợt buốt lòng ngày tháng đã xa xôi

người con gái cao nguyên chiều nắng trãi
còn nhớ không D'ran buổi xa người
không phải nắng, không phải mưa... không phải
sao tôi ngồi mơ mộng những chiều rơi

bao tiếc nuối dâng trào trong nỗi nhớ
Đơn Dương ơi buồn quá một góc trời
ngày xưa đó dù chỉ là dang dở
đủ tôi còn thương giọt nắng vừa phai

em ở đâu giữa vùng trời xanh biếc
có hay chăng tôi lặng lẽ đi tìm
Đơn Dương gió và mây trời biền biệt
nghe giữa hồn nỗi nhớ chật con tim...

nguyễn minh phúc
D'ran, cuối năm 2016

người đàn bà bên mộ chồng chiều 30 tết

người đàn bà ngồi trong chiều đầy gió
nghĩa trang buồn tím thẩm bóng hoàng hôn
nắng vàng rơi gió tràn trên bia mộ
chiều lặng rơi cơn gió lạnh buốt hồn

trôi rất khẽ đám mây chùng xuống thấp
tiếng nấc chìm trong bóng tối dần buông
tay sương phụ vin nỗi buồn tràn ngập
đêm mịt mù giăng kín bóng cô đơn

khi hạnh phúc đã biết là không thật
vẫn tin rằng sẽ mãi một đời nhau
bao đắng cay trong cõi đời được mất
giấu niềm riêng buông một tiếng thở dài

chỉ còn thấy anh về đêm mộng mị
nén nhang trầm đọng nước mắt tuôn rơi
người đàn bà nấc thầm trên mộ chí
hoàng hôn trôi lặng lẽ giữa mây trời


nguyễn minh phúc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét