Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015


NGƯỜI BẠN TÌNH
                                                   Thanh Ngọc

1.
Ba tháng hè nóng nực vừa qua. Tiếng ve rền ngày hai buổi sáng, trưa thưa dần. Trời chiều lảng đảng những đám mây trắng. Thỉnh thoảng trời đổ cơn mưa dông. Hạt mưa lát đát chưa đủ xóa tan sự oi bức về chiều. Dẫu vậy, dấu hiệu thời gian thay đổi rõ nét. Mùa thu đang đến - mùa tựu trường, cha mẹ chuẩn bị áo quần sách vở cho con trở lại trường sau ba tháng hè. Nam nữ học sinh trường tiểu học rộn ràng nao nức đến trường. Em gái kế tôi vào lớp nhất chuẩn bị thi tiểu học và quan trọng nhất là kỳ thi vào lớp đệ thất trường trung học công lập. Anh hai, con bác tôi chuẩn bị thi Diplome. Những kỳ thi rất quan trọng đánh giá sự thành đạt của học trò vào cuối thập niên 1950 thế kỷ trước. Hồi đó học sinh không phải đi học thêm với cô này hay thầy kia mà chỉ học ở trường là chính. Một ít người học luyện thi có tổ chức hạn chế, cũng có vài gia đình mời người dạy kèm (Precepteur). Thường là mời sinh viên hay những học trò giỏi của lớp trên.
Một hôm tôi đến nhà bác tôi cách nhà tôi độ năm trăm mét. Tôi thấy một người thanh niên lạ ở nhà trên. Tôi hỏi bác: “Ai đấy?”. Bác trả lời: “Anh Thái, sinh viên sư phạm dạy kèm anh Hai con học thi Diplome”.
Tôi lén nhìn người ấy, to cao thuộc loại “đô” con. Tóc đen bồng bềnh, dáng người có học.
Nhà bác tôi có vườn rộng trồng nhiều cam, mãng cầu, chuối và mía. Đằng sau nhà có hồ nước và đồng ruộng. Nhà vườn bác tôi luôn có vẻ thơ mộng, bóng cây, gió mát - nhất là hai hàng chè tàu dẫn lối vào nhà.
Từ khi biết có chàng sinh viên trong nhà bác tôi, cứ mỗi lần đến với bác, không hiểu sao tôi hơi bối rối. Tôi chú ý đến cách ăn mặc hơn. Mỗi lần đi dọc hàng chè tàu dẫn vào nhà bác, tôi đã dõi mắt nhìn qua sân, vào nhà xem có chàng không. Chàng đi học, tôi thoải mái hơn khi nói chuyện với bác ở nhà dưới, nhưng sao tôi thích có chàng ở nhà. Bác tôi dành cho chàng và anh Hai, một phòng thoáng mát ở nhà trên. Ngoài giờ đến trường, ở nhà họ luôn bận rộn với sách vở. Có khi chàng giảng toán, dạy ngoại ngữ cho anh Hai. Có khi chàng tự học một mình ở trong phòng hay ngoài vườn. Nghe bác tôi kể chuyện cha mẹ chàng trước cũng ở Huế, vừa mới về quê khi đất nước thanh bình trở lại, Chàng học rất giỏi, thi kỳ nào đỗ kỳ đó, không như con chú tôi, thi hai kỳ mà không qua được Diplome. Chàng 20 tuổi hơn tôi 3 tuổi. Chàng có vẻ người lớn, đứng đắn, chững chạc. Tôi tự cho mình là con nít. Có lần đứng tắm trong phòng tắm, tự ngắm mình trong gương. Tôi bỡ ngỡ, biết mình không còn là con nít. Nghĩ đến chàng, tôi đỏ mặt. Dội mạnh mấy gáo nước, dòng nước mơn trớn da thịt. Tôi cảm thấy có cảm giác lạ trên thân thể. Tôi thích đến nhà bác nhiều hơn trước.
Một buổi chiều cuối thu, tôi đến nhà bác. Từ ngoài hàng giậu, tôi nhìn vào nhà. Cửa lớn cửa sổ mở toang báo hiệu có người ở nhà. Từ giữa sân nhìn vào phòng học, chẳng thấy chàng hoặc anh Hai, vào nhà dưới cũng không thấy bác. Tôi ra vườn tìm bác nhưng chẳng thấy bác đâu, tôi thấy chàng đang tập thể dục. Chàng đang nằm trên ghế và đẩy tạ. Tôi bối rối định đi vào nhà nhưng chàng đã thấy tôi. Để đôi tạ nặng xuống đất, đứng dậy, chàng mỉm cười chào tôi và cho biết bác tôi đi chợ chiều chưa về. Tôi muốn rút lui nhưng chân tôi vẫn chôn chặt xuống đất. Tôi e lệ nhìn chàng. Ôi! Một thân thể đẹp và mạnh khỏe. Ngực nở, bụng thon, các bắp thịt ngực, bụng, bắp tay nổi tròn, rắn chắc. Thanh niên nam sinh bấy giờ có phong trào tập thể lực bằng tạ, một ít học võ Judo, Karaté. Lần đầu tiên, tôi thấy cơ thể của một thanh niên khác cơ thể cha tôi khi người ở trần lúc nóng nực.
Trong lúc tôi bối rối, chàng tự nhiên chào hỏi tôi bằng ánh mắt rất trìu mến. Gió chiều từ ngoài cánh đồng và hồ nước thổi vào vườn, lá cây xào xạc như reo vui. Tôi cảm thấy dễ chịu và không bối rối nữa. Gió thổi tóc tôi tung bay vướng vào mặt, cuộn vào cổ, tôi có việc để làm khi phải sửa mái tóc. Không biết nhà trong, bác tôi đi ra, bắt gặp tôi đang đứng với chàng bác vui lắm, không hiểu vì sao. Đấy là giờ phút đầu tiên tôi đối diện với chàng. Đó cũng là hình ảnh sống mãi trong tâm trí tôi suốt cả cuộc đời. Tôi không biết mình mê cơ thể chàng hay là mê cơ thể của người khác phái - như nhân vật nữ mê chàng Vọi trong tiểu thuyết Trống Mái của nhà văn Khái Hưng.
2.
Bác trai tôi cũng như cha tôi, làm công chức ngành canh nông. Đó là một ngành của nhà nước không mấy phát triển, thời bấy giờ, Bác trai tôi phải công tác tại tỉnh cực nam của miền Trung một năm về một lần vào dịp tết, cha tôi phải công tác tại tỉnh Quảng Trị, một hoặc hai tuần về nhà một lần.
Bác gái tôi ở nhà chăm sóc vườn cây và 3 đứa con. Hằng tháng bác trai gởi lương về đầy đủ đáp ứng nhu cầu đời sống gia đình. 
Mẹ tôi ở nhà với 5 chị em tôi. Tôi là con gái đầu giúp đỡ mẹ tôi rất nhiều trong việc trông coi quán tạp hóa tại nhà. Tôi không được cho đi học cao. Đó là điều bất công đối với nhiều con gái vào thập niên 1950. Công việc tôi hằng ngày là ở quán nhiều hơn.
 Sáng chiều, ngày hai buổi tôi dõi mắt chờ đợi chàng đi qua quán trên đường đến trường hoặc từ trường về nhà. Tôi bắt đầu nghĩ đến chàng, lâu ngày thành quen. Tôi biết ngày nào chàng đi học, buổi nào chàng ở nhà. Tôi kiếm cớ đến nhà bác khi biết chàng ở nhà. Sau lần nói chuyện với chàng ở ngoài vườn, tôi mạnh dạn hơn trong việc chào hỏi và tiếp xúc với chàng mỗi khi đến nhà bác. Đôi khi tôi thích bác vắng nhà khi tôi đến để chỉ mong được gặp riêng chàng.
Có lần vui chuyện, tôi hỏi chàng thích màu sắc gì? Chàng bảo tùy nhu cầu và đối tượng. Tôi hỏi “Ví dụ?”. Chàng bảo: “Đối với nữ thì màu hồng như màu da mặt tôi”. Tôi bẻn lẻn và vui sướng trong lòng vì da mặt tôi thường màu hồng nhất là khi e thẹn.
Chàng nói tiếp áo quần phụ nữ thì chàng cũng thích màu hồng như “hồng y nữ”; hoặc màu vàng mỡ gà trông sang trọng và quý phái; hoặc màu đen tuyền như Hắc y nữ hiệp. Chàng mê trang phục và hình ảnh của các nhân vật nữ trong các tiểu thuyết kiếm hiệp.
Tôi đi mượn các bộ truyện kiếm hiệp của Phi Long như Hồng Y hiệp khách, Bạch y hiệp nữ, hoặc Hắc y nữ hiệp. Tôi đọc và tự hỏi tại sao chàng thích những truyện kiếm hiệp này. Tôi tự tìm giải đáp. Có thể các nhân vật nữ ấy võ nghệ cao cường, xuất quỷ nhập thần. Có thể hành ảnh các nàng được minh họa rất hấp dẫn: mày ngài mắt phượng, mặt trái xoan, đặc biệt cô nào cũng có hình dáng đẹp theo kiểu con nhà võ: ngực nở dưới làn áo thắt lưng. Tôi mong muốn được như thế. Tôi tự đo chiều cao 1m63, không đến nổi. Có thể xếp vào hạng chân dài. Tôi soi gương quả thật tôi có gương mặt trái xoan và đang ở tuổi gái mười bảy bẻ gãy sừng trâu. Tôi tự ngắm, mừng và tự tin.
Tôi bắt đầu quan tâm đến trang phục. Tôi không đi học nên không may áo dài trắng. Tôi may đồ bộ mặc ở nhà, đứng quán. Nhớ màu chàng thích, tôi may một bộ màu đỏ hồng, một bộ màu vàng mỡ gà và một bộ màu đen tuyền. Đặc biệt áo nào cũng eo thắt lưng ong mặc vào trông khỏe mạnh hấp dẫn người nhìn.
Đầu tiên, tôi mặc bộ màu hồng đến khoe chàng. Thấy tôi vào sân, bác tôi khen ngay. Bác nói tôi giống công chúa trong cung. Tôi sung sướng, mặt đỏ. Tôi mong chàng từ trong phòng học nghe và nhìn ra ngắm tôi.
Không biết chàng có thấy tôi không mà chẳng xuống nhà dưới khen tôi một tiếng khiến tôi thấy giận trong lòng. Khi về, tôi mạnh dạn lên chào chàng. Chàng nhìn chăm vào tôi. Chắc là chàng thấy tôi đẹp lắm nhưng chàng chẳng khen như bác tôi.
Lần khác tôi đến với trang phục màu lụa mỡ gà. Trước khi đi tôi tự nhìn tôi trong gương. Tôi đẹp một cách hiền dịu. Nhưng lụa mỏng làm nổi bật nội y bên trong. Tôi e thẹn vì có vẻ khêu gợi quá. Tôi vẫn hãnh diện đi đến nhà bác để khoe. Lần này bác tôi vắng nhà. Tôi thấy chàng đang tập tạ sau vườn. Tôi ra kiếm cớ hỏi bác tôi ở đâu. Chàng hít thở thư giãn. Nhìn tôi, khen trang phục tôi đẹp. Chàng chỉ khen trang phục mà không khen tôi đẹp sao? Tôi giận trong lòng. Tôi bảo có phải anh thích màu này? Chàng đáp, màu nào tôi mặc cũng đẹp cả. Ý chàng khen tôi đẹp nên mặc gì cũng đẹp. Nghe thế lòng tôi như mở hội. Tôi khoe rằng tôi cũng có trang phục màu đen và hỏi chàng thích Hồng y hiệp khách, Bạch y nữ hay Hắc y nữ hiệp. Chàng bảo chàng thích người mặc trang phục các màu ấy như chính tôi đang mặc. Có nghĩa là chàng thích tôi. Xong chàng tự nhiên bảo tôi đứng yên để chàng ngắm. Tôi hồi hộp, chờ đợi một cử chỉ âu yếm. Nhưng chàng chỉ khen tôi đẹp lắm, sẽ khiến khối người mê. Tôi nũng nịu chẳng thèm đâu. Tôi hy vọng chàng bắt đầu chú ý đến tôi hơn.
3.
Ra tết, trời xuân ấm áp, muôn hoa khoe sắc thắm, lòng người vui tươi và hy vọng. Tôi bàn với mẹ nhờ chàng giúp em gái tôi luyện toán thi tiểu học và đệ thất (lớp sáu). Mẹ tôi cùng bác tôi trao đổi với chàng và chàng sẵn sàng giúp đỡ. Mỗi tối em tôi đến nhà bác để chàng dạy kèm cùng lúc với anh hai con bác. Nhờ đó mà chàng thân thiện hơn với gia đình tôi. Tôi vui mừng trong lòng. Qua xuân, tiết trời bắt đầu nắng nóng, người ta đi ngủ muộn hơn. Có tối chàng giúp đưa em gái tôi về sau buổi học. Tôi có cớ để đóng quán muộn, đợi em tôi về. Tôi có dịp chuyện trò cùng chàng, bên hè quán. Đứng bên chàng, tôi thích thú nhưng cũng e ngại những cặp mắt tò mò của những người ngoài cuộc. Rồi tối nào tôi cũng chờ đợi chàng đến thành thói quen. Chàng thân thiện hơn và xưng hô anh, em trong lúc nói chuyện với tôi. Có lần tôi để dành những thức ăn đặc biệt mời chàng. Tôi muốn chàng hiểu lòng tôi. Tôi mời chàng vào bên trong quán là nơi chỉ có tôi và chàng. Trong lúc mọi người ở nhà trong chuẩn bị ngủ. Đây là những giây phút mà tôi chờ đợi một cử chỉ âu yếm, một tín hiệu yêu đương từ chàng. Chàng thân thiện bên tôi nhưng sao vẫn có một khoảng cách. Tôi muốn xóa bỏ khoảng cách đó. Tôi đẹp, khỏe và nồng cháy, không đáng cho chàng yêu sao? Tôi chờ đợi một vòng tay ôm ấp, một nụ hôn. Tôi đã quá yêu chàng. Có đêm ngủ, tôi mơ thấy chàng cùng tôi yêu đương. Tôi muốn hét to lên cùng chàng: “Em yêu anh”. Đó là khát vọng của tôi khi tôi đã mười tám tuổi.
Một tối như thường lệ, trước khi chờ chàng đưa em tôi về. Tôi đóng quán sớm. Tôi tắm gội. Tôi muốn tôi thơm tho và hấp dẫn trước mặt chàng. Khi chàng đến, tôi đang chải tóc. Tôi mạnh dạn quay lưng nhờ chàng chải mái tóc sau cho tôi. Tôi đứng trước chàng và chỉ cách gang tay. Chàng có thể ngửi thấy mùi da thịt tôi, hương thơm từ tóc tôi, và nhất là hơi thở nồng cháy đang chờ đợi chàng quay bờ vai tôi và cho tôi nụ hôn là tôi sẽ mạnh mẽ ôm ghì lấy chàng. Quả thật chàng vuốt tóc tôi, xoay bờ vai tôi nhưng chỉ hôn nhẹ trên trán tôi. Tại sao chàng không hôn vào môi tôi đang chờ đợi. Đêm đó tôi không ngủ được. Tôi bắt đầu đau khổ vì yêu chàng. Chàng như cánh bướm, khẽ chạm vào tay tôi, vội rời ra. Tôi sợ rồi tôi sẽ lâm vào tâm trạng của người con gái trong bài thơ “Hai sắc hoa ti-gôn” của T.T.K.H
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong những lúc tôi vui
Bảo rằng: Hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi.
Lúc này trong xóm tôi ở, có một chàng sinh viên sư phạm như chàng, muốn chiếm lòng tôi và tôi cự tuyệt vì nhiều lý do. Tôi đã yêu chàng, người đó không đẹp trai như chàng và tôi không thích bản tính người đó. Tôi muốn chàng biết chuyện của người đó để chàng tỏ bày tình yêu đối với tôi. Tôi quyết tìm kiếm nơi chàng một thái độ mặn nồng hơn. Một tối riêng tư giữa chàng và tôi, tôi đứng sát bên chàng và nói: “Em yêu anh nhiều lắm, anh biết không?” Chàng nâng cằm tôi và bảo: “Biết chứ!”. Chàng ôm tôi và vuốt tóc tôi. Tôi nghe tiếng đập của tim chàng và tim tôi. Tôi cảm thấy hơi nóng của hai cơ thể trai gái, nhưng điều tôi cần là một nụ hôn môi nồng cháy, mạnh mẽ mà tôi chờ đợi từ lâu. Chàng im lặng ôm tôi, không nói gì. Hình như đang có điều gì khiến chàng ray rứt, vướng mắt.
Tôi tìm hiểu, chàng phải giúp cha mẹ dưới quê và nuôi các em nhỏ ăn học nên người rồi mới nghĩ đến gia thất. Chàng không muốn tôi phải chờ đợi quá lâu. Ngoài ra, tôi biết chàng còn dạy kèm một nữ sinh khác nhưng không biết hai người có tình ý gì với nhau không. Tôi cũng không thấy dấu hiệu nào là chàng phụ rẫy tình yêu của tôi.
Khi chàng rời Huế bắt đầu nghề dạy học, tôi khó tiếp cận chàng. Tôi dùng chiến thuật kết thân với cha mẹ chàng ở dưới quê. Cha mẹ chàng hiểu tôi và yêu mến tôi. Họ hiểu làm vợ chàng, tôi có thể đảm đang giúp chàng mọi việc trong gia đình. Quan hệ hai gia đình dễ dàng hơn. Không sợ môn đăng hộ đối vì gia đình tôi cũng thuộc giai cấp bình dân.
Như để thưởng cho anh Hai con bác và em gái tôi khi cả hai đều thi đỗ. Chúng tôi được ra thăm cha tôi cuối tuần tại Quảng Trị và may mắn tôi được gặp chàng. Chúng tôi trải qua một đêm bên nhau như anh em trong gia đình. Tôi có cơ hội để được chàng hôn nhưng rồi chàng chỉ dành cho tôi sự âu yếm chăm sóc mà thiếu đi một nụ hôn. Chỉ thiếu một nụ hôn mà tôi thấy cả khoảng cách rộng hơn trong tình yêu. Tôi muốn được chàng hôn say đắm mạnh mẽ như những người yêu nhau trong phim Tây. Chàng không hôn tôi như thế. Tôi hụt hẫng.
Trờ về Huế, tôi cảm thấy “Người xa xăm quá, tôi buồn lắm” và “ Trong một ngày thu pháo nhuộm đường”. Thật vậy, một trung úy hải quân, đẹp trai, con một gia đình hoàng phái ở xóm cầu Vĩnh Lợi muốn cưới tôi làm vợ. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, do gia đình sắp đặt. Có thể người ấy thích tôi  vì tôi đẹp. Đám cưới tổ chức nhanh chóng kịp thời gian nghỉ phép của người ấy. Xa chàng, tôi như chơi vơi giữa dòng nước, người chồng là tấm ván cho tôi nương vào bờ. Đám cưới vội nhưng cũng tốt đẹp và người ta nói chúng tôi rất đẹp đôi, xứng hợp “trai tài gái sắc”. Họ đâu biết tôi vẫn dấu trong tim một bóng người.
Chàng không về dự đám cưới và chúc mừng tôi. Sau này tôi mới biết chàng yêu thương tôi nhưng không thể nên thể duyên chồng vợ với tôi.
          Chàng yêu thương tôi lắm nhưng chàng không muốn phải phụ tình tôi vì chàng phải giúp gia đình, lo cho công danh sự nghiệp mà đành gạt chuyện yêu đương. Chàng cũng không muốn tôi phải chờ đợi quá lâu. Và hình như đúng lúc chàng đang vương vấn tình đầu với cô nữ sinh mà chàng dạy kèm. Người ấy đang thời gian học hành cũng là thời gian cho chàng lo toan tương lai. Điều dó đã đẩy tôi như con thuyền vào một bến đỗ.
4.
Lên xe hoa về nhà chồng, làm vợ người ta. Tôi xác định sẽ đem lại hạnh phúc cho chồng trong mọi điều mà người vợ có thể làm và phải làm.
Trong đêm tân hôn và tuần trăng mật, với sức trẻ của tôi, tôi đã giúp chồng thỏa lòng hoan lạc nhưng cũng có phút giây tôi thầm lén nghĩ đến chàng. Ước gì chàng là chồng tôi thì tuyệt vời biết bao! Tôi lại nhớ đến câu thơ của thi sĩ T.T.K.H
“Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân nhạt nhẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn dấu trong tim một bóng người.
Tôi âm thầm đau khổ vì lụy tình với chàng. Như là một sự chuộc lỗi với chồng tôi, tôi sẽ nỗ lực làm một người vợ tốt sau tuần lễ nghỉ phép cưới vợ. Tôi theo chồng vào Sài Gòn bắt đầu đời sống vợ chồng. Chúng tôi sống trong một ngôi nhà xây tạm bên bờ kênh gần đơn vị chàng. Là sĩ quan hải quân, chồng tôi phải theo chiến hạm về các vùng sông nước ở miền Tây. Có khi đôi ba tuần hay cả tháng mới về nhà. Tôi ở nhà một mình chưa có con để bận rộn và không có chồng bên cạnh để phục vụ. Đôi lúc tôi nhớ đến chàng và không biết chàng có nhớ đến tôi không. Tôi buồn lắm, buồn vợ chồng công tác xa nhà, buồn vì có khi âm thầm nhớ chàng và có khi giận chàng. Buồn vì ở nơi xa lạ một mình.
Rồi tôi mang thai con đầu lòng. Tôi mừng đây là kết quả tình chồng vợ với chồng tôi, và tôi có điều để bận rộn cho sự ra đời của bé.  
Thấm thoát, ngày sinh hạ con đầu lòng đến gần. Tôi về Huế để chuẩn bị ngày lâm bồn. Về nhà sống với mẹ và các em. Tôi cảm thấy yên vui và an ủi. Tôi hỏi tin tức chàng nhưng không muốn gặp chàng vì phụ nữ mang thai là lúc xấu xí nhất. Tôi không muốn xấu xí trước mặt chàng. Sau mấy tháng hậu sản, được mẹ chăm sóc tôi đẹp trở lại, da trắng má hồng, tràn đầy sức sống.
Có con trai đầu lòng là tin vui. Chồng tôi xin phép về thăm vợ con và cha mẹ một tuần rồi trở lại đơn vị. Chồng tôi được thăng cấp và chỉ huy một chiến hạm. Bận rộn hơn. Xa nhà thời gian dài hơn. Tôi không phải vội về lại Sài Gòn.
Trong thời gian ở Huế, tôi biết chàng cùng các em thuê nhà ở không quá xa nhà tôi và chàng sắp cưới cô bạn nữ sinh mà chàng dạy kèm 5 năm trước. Tôi tự an ủi. Tôi đã có chồng và chàng sắp có vợ. Thế là tốt cho cả hai chúng tôi. 
Trước khi về lại Sài Gòn, tôi đến thăm chàng vào một buổi tối. Chúng tôi đứng ngoài hiên nhà chuyện trò. Tôi chúc mừng chàng và bảo chàng còn nợ tôi một điều khiến tôi không thể quên chàng được. Chàng thì thầm bên tai tôi: “Một nụ hôn yêu đương”.
Trong đêm tối, chúng tôi trao nhau một nụ hôn nồng cháy mà từ lâu tôi chờ đợi và chàng nín nhịn. Chàng vẫn trai tân và tôi sau mấy tháng hậu sản được mẹ chăm nuôi kỹ như cây được phân được nước, tôi tươi mát nóng cháy. Tôi có cảm giác hạnh phúc như hồi còn con gái mơ tưởng đến chàng. Tôi hỏi sao nay chàng hôn tôi nhưng trước đây thì né tránh. Chàng bảo hồi đó chàng chưa thể lập gia đình và cùng lúc chàng bắt đầu yêu cô nữ sinh chàng dạy kèm, chàng không thể bắt cá hai tay, không thể làm tôi bi lụy vì tình. Chàng không thể đùa với hôn nhân. Nay tôi đã có chồng. Chàng có thể bày tỏ tình yêu đối với tôi bằng nụ hôn hôm nay. Chàng không phải kẻ vô tình nhưng cũng không muốn làm hại đời con gái của tôi. Tôi cám ơn chàng về sự minh bạch rõ ràng. Tối đó lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất chúng tôi dành cho nhau những giây phút như hai người yêu nhau thưở ban đầu. Tình yêu đã được chấm dứt một cách thỏa lòng.
Từ đó về sau chúng tôi quan hệ như là hai người bạn. Có dịp về Sài Gòn, chàng thường cùng với một người bà con hay một người bạn khác đến thăm gia đình tôi. Tôi đã học được nơi chàng một quan điểm tốt đẹp về hôn nhân, tình yêu và tình bạn rõ ràng. Khi còn tuổi thanh xuân, mỗi người có thể có những người bạn khác phái để quan hệ, tìm hiểu và yêu thương. Đối tượng yêu thương có thể hơn một người nhưng hôn nhân chỉ có một mà thôi. Nếu không duyên phận nên nghĩa vợ chồng thì cũng còn là bạn thân của nhau. Vẫn còn thân tình để chia sẽ vui buồn, an ủi, động viên, giúp đỡ nhau. Cớ sao cứ phải là thù hận, xem nhau như kẻ xấu.
Bởi thế mà chúng tôi có sự quan hệ thân tình và trong sáng với nhau về sau. Chính các con tôi cũng xem chàng như là người nhà bên ngoại. Trong tim tôi, chàng vẫn là người mà tôi đã từng yêu và là người bạn thủy chung, kính mến.

Xuân Ất Mùi 2015





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét