Thứ Năm, 16 tháng 7, 2015

Ảnh Lê Hoàng

TẢN MẠN VỀ CHỮ TÌNH..
Trần Minh Nguyệt



Thật là diễm phúc khi được làm  người và  có mặt trên  thế gian đầy sinh động và thử thách này .Hàng ngày được hít thở an bình thong dong, được bên cạnh người ta yêu thương,được trải lòng hòa cùng với thiên nhiên  vạn vật -  sông núi, chim muông, hoa lá, ruộng đồng tuyệt đẹp của quê hương.Thế giới mà chúng ta đang sống thơ mộng và đáng yêu biết bao!

Thời gian mà mỗi chúng ta được sống chỉ là một khoảnh khắc  thật ngắn ngủi. bé nhỏ- so với sự có mặt của vũ tru!. Nhưng, khoảnh khắc này không chia đều với mọi người. Do vậy- trong mỗi phút giây của đời sống-chúng ta hãy sống thế nào để khi xuôi tay về với đất mẹ thân yêu không còn gì ân hận hay hối tiếc nữa? Con người bên nhau ràng buộc bởi  một chữ " Tình"- nếu đời sống không còn chữ"  tình " thiêng liêng cao quý này thì sống hay chết có nghĩa gì đâu?

"Chữ Tình" khó định nghĩa hay giải thích được rốt ráo bằng lý trí cụ thể vì nó xuất phát từ  cái Tâm  vi tế mà ra! Nhưng hầu như trong mỗi chúng ta - tất cả đều mang sẵn trong máu thịt cái tình bao la của non nước, tình với những người thân yêu, bạn bè, đồng loại và tình yêu đôi lứa.

Tình non nước có trong hình hài chúng ta từ khi sinh ra- có điều tình cảm này ẩn sâu trong lòng khó phát hiện-chỉ bùng lên khi gặp cảnh ngộ .Ai mà không cảm thấy lóng nặng trĩu khi đất nước lâm nguy, sanh linh lầm than đói khổ.? Chúng ta cảm thấy xót xa khi đất nước còn lạc hậu -đói nghèo, và vui mừng khi quốc gia hưng thịnh- người người được ấm no hạnh phúc.  Hàng ngày, chúng ta cũng rất thường bắt gặp đâu đó tình non nước dạt dào trong ta . Ví như gần đây- đội tuyển bóng đáViệt Nam tranh huy chương vàng Sea Game với Malyasia,- chúng ta đã hồi họp từng giây phút  mong có bàn thắng để đất nược được vang danh- nhưng , thật buồn khi đội tuyển bóng đá Việt Nam thất bại.(!)


Con người là sinh vật cao nhất trên hành tinh này. Tình đồng loại phải đứng trên muôn loài. Chúng ta  ao ước được sống thuận hòa, sẻ chia cùng nhau niềm vui, nỗi buồn- nương tựa vào nhau để xây dựng cuộc sống ngày càng tươi đẹp hơn, hạnh phúc hơn. Được như vậy thì tâm sẽ an lạc biết bao? Vậy mà có lắm người làm ngơ , sống ích kỉ, tham đắm- chỉ biết  thân mình, mê mải danh lợi-thậm chí đã làm điều bất nhân (...) thì liệu cuộc sống có yên ổn không? Có an hưởng được những điều kỳ diệu từ cuộc sống mang lại không? Hay là sẽ luôn sống trong phiền muôn, lo âu-và vô ích?

Người ta thường nói" Nước mắt chảy xuôi"- Ông bà cha mẹ là những người đã dồn hết tình thương yêu cho ta,  nuôi dưỡng và dạy ta nên người. Được sinh ra  thể xác ta là một con người, nhưng để trở thành một con người toàn vẹn đúng nghĩa -cả phần xác lẫn phần hồn,- mỗi người đều phải tự mình hướng đời sống sao không thẹn vời đất trời -không phụ   công ơn trời biển của , ông  bà,  cha mẹ, thầy cô và bằng hữu- những người thân yêu  của chúng ta. Khi chúng ta thất vọng- buồn đau, ai không muốn sà vào lòng những người thân mà khóc, mà tìm sự an ủi.? Giữa cuộc sống bộn bề bon chen hôm nay, nếu mãi vui sống cho riêng bản thân, chạy theo hệ lụy của đời thường( ...) thì sẽ có lúc chúng ta lãng quên người thân, bè bạn!  Nhưng trong sâu thẳm lòng mình sẽ mãi còn nguyên một tình yêu bất tận. Bởi lẽ dễ hiểu là- những người thân yêu, bạn bè (...) vẫn ở trong trái tim " con người" của chúng ta.!
Tình Yêu làm cho  đời sống của chúng ta thêm ý nghĩa- cao đẹp- và hạnh phúc-nhưng đôi khi cũng làm cho trái tim ta đớn đau, ứa lệ! Làm cho đời ta khốn đốn, tối tăm!  Nhưng -Tình yêu vẫn mãi làm cho trái tim ta  se thắt
, quắt quay buồn thương. Khi đã thực lòng yêu thương-trọn tình trao gởi- thì hình bóng ai kia sẽ theo ta cả cuộc đời! Nó được lưu giữ trong tim ta, trong mọi ý nghĩ và cả trong những giấc mơ  hằng đêm. Khi yêu nhau, dường hai trái tim xa cách đều có một "thần giao cách cảm " dịêu kỳ!  Đời sống  mà  được tri âm, tri kỉ  thì hạnh phúc biết bao? Nhưng trong cuộc đời này-có mấy ai đã đạt được cái Tình Yêu cao đẹp ấy?

Chữ Tình khó có thể diễn đạt rành rẽ thành lời! Nó ẩn sâu trong tâm mỗi chúng ta. Tôi chỉ ước mong và hi vọng một điều- chúng ta không đánh mất "Chữ Tình" thiêng liêng mầu nhiệm để được cùng nhau sống an vui   của kiếp nhân sinh nơi cõi tạm nhưng vô cùng yêu dấu này!

TRANG NHẬT KÝ RỜI


Dòng đời mãi trôi- mới đó mà cuộc đời đã bước sang bên kia đỉnh dốc. Quảng đời đã qua ngẫm lại biết bao dâu bể trầm luân. Chuyện Tình Yêu  vẫn nhiêu khê và lắm nỗi băn khoăn khắc khoải!. Thân chỉ là một hạt bụi mù giữa sa mạc mênh mông mờ mịt. Nhưng gió trần gian vẫn cuốn theo vòng xoáy vô tình vô định của mình.
Cuộc đời giống như giấc mộng Lão- Trang. Vui, buồn, được, mất -rồi có nghĩa gì đâu? Tất cả đều như bọt nước đầu ghânh, phù du cuối bãi mà thôi. Sao  người với nhau lại ganh ghét, tranh giành, thậm chí làm những chuyện mất cả lòng nhân, rồi khi về với đất` mẹ hiền từ  cũng chỉ với hai bàn tay buông xuôi.?
 Chuyện đến đi trong cuộc đời giống như  ảo ảnh, và mỗi chúng ta không ai có thể tìm lại được mình trong quá khứ, hoặc biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai. Tất cả mọi chuyện của đời người đã được  mệnh số duyên nghiệp an bài?
Thời gian vẫn trôi- vạn vật trên thế gian đều chịu chung số phận nhân quả- luân hồi, sinh- tử. Đã biết kiếp người là hư ảo, nhưng có mấy ai quên được hết chuyện hồng trần ?Tình yêu làm cho ta Hạnh Phúc- nhưng cũng làm trái tim ta ứa lệ bao lần!
Em không mơ cõi thiên đường- nơi hạnh phúc vĩnh cữu, nơi không còn bị chi phối bởi quy luật tử sinh.Mà em mơ làm một con người bình thường hồn hậu  nơi cõi trần gian . Em nghĩ có khổ đau con người mới cảm nhận được hạnh phúc thật sự. Khổ đau làm cho trái tim ta lớn hơn, tâm hồn ta cao rộng hơn- và Hạnh Phúc cũng thiêng liêng cao quý biết bao! Từ Thức bao năm sống ở tiên cảnh, hạnh phúc- không nhuốm mùi khổ đau nhưng vẫn khắc khoải  nhớ thương những âm thanh tục lụy đời thường của trần gian, Vẫn quay về trong chuyến đi dài qua mấy kiếp người đầy nguy hiểm mà chàng biết có thể đổi lấy mạng sống của mình.? Chính trong cõi tạm trần gian đầy khổ đau này-chúng ta mới có thể tìm ra chân lý vĩnh hằng!
Thời gian là một ý niệm vô biên  cùng trời đất, và tất cả chúng ta- kiếp nhân sinh- cũng chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua , một chút bụi trong cõi vô cùng của vũ trụ. Em  mơ  sống  an vui trong thời khắc hiện tại , trong từng ngày bước qua- để khi tam biệt cõi trần, về cõi vĩnh hằng sẽ được ngủ yên  trong niềm an lạc vĩnh viễn.Cầu nguyện cho tất cả được nhu vậy lắm thay!



 

TẢN MẠN  VỀ CUỘC SỐNG


Cuộc đời giống như bóng câu qua cửa sổ, thoáng qua rồi mất hút- ngắn ngủi vậy đó. Ai một lần tự nghĩ về cuộc đời mình cũng thấy có lắm cảnh buồn đau, những thất bại trong công việc, trong tình yêu (...)- Những người ta yêu mến nhớ thương rồi cũng rởi bỏ ta về cõi hư vô mịt mùng.Trong cuộc sống bao lần trái tim ta ứa lệ buồn thương, nhưng cũng bao lần chúng ta nở nụ cười vui  với cuộc sống  ở cõi tạm dâu bể này.!
Vầng trăng trên bầu trời có khi tròn khi khuyết- Cuộc sống ở nhân gian cũng lúc đầy lúc vơi, đổi thay là  vậy .Có người cả đời sống an nhàn, an vui .Có người từ nhỏ cơm áo, gạo tiền đã làm cho thấm mệt-nhưng tất cả chúng ta hãy tin vào cuộc sống-hy vọng vào cuộc sống, tìm cho mình những phút giây an vui, những phút giây hồn nhiên, những niểm tin yêu khát khao cháy bỏng.. Bởi vì, chính đó mới là con đường duy nhất mà mỗi chúng ta có thể tự mình thiết lập-nuôi dưỡng ,để sống đời không uổng phí của một kiếp dược làm Người!
Cuộc sống  cần phải có hướng đi chân chính-lấy nghĩa tình làm trọng, lấy trung tín làm phương châm- Mục đích là ngọn đèn, là bánh lái cho cuộc đời ta trước mọi giông bão thử thách !Mất phương hướng cuộc đời giống như con thuyền không bánh lái lênh đênh giữa muôn trùng hiểm  nguy cám dỗ!
.
Có nhiều con đường mở ra trước mắt chúng ta khi chúng ta vào đời.Con đường nào chúng ta đi, dù bằng phẳng hay trắc trở- đều có chung một đích đến là cõi hạnh phúc yên lành ..Vậy mà có những con đường mòn có sẵn- nhiều người ung dung bước theo -dù không biết con đường này dẫn họ về đâu?. Danh vọng, tiền tài như ma trận nó quấn lấy chúng ta vào vòng xoáy của bất an tội lỗi!. Danh vọng làm chúng ta phải phụ thuộc vào nhiều thứ, nhiều người. mà không có được sự tự do lựa chon? Và tiền tài đôi khi lại trở thành ông chủ tàn ác sai khiến mọi lương tâm đang trong sáng...
Càng suy ngẫm về cuộc đời, chúng ta càng thấy  đời sống này đáng trân quý biết bao.!Cuộc sống  sẽ là một vườn hoa thơm cỏ lạ, Là những bài ca sóng vỗ êm đềm thơ mộng.- Nếu chúng ta luôn đến với cuộc đời bằng nụ cười bao dung, bằng tâm hồn thiết tha rộng mở-  Vì bận rộn với những lo toan nhiều lúc không thật cần thiết, nhiều lúc quá yêu cầu của đời sống- nên chìm đắm mãi trong mê cung vật chất, nhốt linh hồn vào địa ngục- thậm chí đã bán rẻ bán linh hồn cho quỷ.?
Một nhà văn nào đó đã từng nói " hãy mỉm cười với cuộc đời- thì cuộc đời sẽ mỉm cười lại với chúng ta"- Cuộc đời là vậy đó...

TRẦN MINH NGUYỆT
CẢNH QUÊ

Mây trắng từng chùm lãng đãng trôi
Trời xanh lộng gió sáo lưng trời
Cánh đồng vàng rực như tranh vẽ
Dòng nước trong veo tựa kính soi
Gió thổi  bên thềm hoa sứ rộ
Hương đưa ngoài giậu bóng ai cười
Biết bao cảnh đẹp miền thôn dã
Để lại đâu đây nỗi cảm hoài.

Trăng mười sáu 
Chiều về bầu bạn với nàng thơ
Ngẫu hứng tự nhiên đến bất ngờ
Mười Sáu - trăng xuân đầy quyến rũ
Hằng Nga vẫy gọi cũng đang chờ...
Mắt nhìn đăm đắm lên cung Quảng
Xao xuyến cõi lòng đến ngẩn ngơ
Thức- tỉnh ... qua rồi cơn ảo mộng
Giờ ta còn lại chỉ nàng thơ
CÁT BỤI 

Tim ngừng đập phủi rồi nợ thế
Vĩnh biệt buồn vui ân oán giận hờn
Đất ôm người như mẹ ôm con
Toả hơi ấm sưởi mùa băng giá

Người ra đi về nơi xứ lạ
Ngày ngày bầu bạn với cỏ cây
Đếm trăng sao với gió cùng mây
Đùa giỡn với côn trùng rả rích

Đêm lạnh bãi tha ma cô tịch
Chờ thời gian chuyển kiếp luân hồi
Vào địa ngục hay được rong chơi
Chốn non bồng nơi miền cực lạc

Không đề 
Một ngày... một ngày ...một ngày...
Tháng năm trăn trở  đong đầy thời gian
Vầng trăng lẻ bóng mơ màng 
Giọt sương se lạnh lá vàng người ơi !

Cõi tiên, cõi tục chơi vơi
Ngẫm mà xa xót dòng đời mãi trôi
Xanh kia lồng lộng cao vời 
Trăng tương tư đổ một trời nhớ thương.

ƯỚC VỌNG

Trời khuya se lạnh sương mù
Vạc kêu khoan nhặt đêm thu mơ màng
Mộng tình dưới bóng Hoàng Lan
Ảo mơ một giấc bàng hoàng cùng ai


Nghệp duyên ai khéo vẽ bày
Thuyền tình em thả trả vay cõi người
Ưu  phiền buộc với bi thương
Em đem đổi lấy tơ vương cùng chàng


Mưa Ngâu  

Vì đâu Ngưu- Chức xa nhau 

Năm về tháng bảy mưa Ngâu phũ phàng

Nước mưa hay nước mắt nàng 

Xót thương duyên số bẽ bàng đôi nơi

Chàng đầu thiếp cuối chân trời 

Sâm - Thương đôi ngả ngàn đời chia xa

Hận thay một dãi Ngân Hà 

Gần trong gang tấc cách xa muôn trùng   

Ông tơ xe mối chỉ hồng 

Sao không lấp quách dòng sông tuyệt tình
HẠNH PHÚC CÕI NGƯỜI
Chắc chiu từng chữ góp thành thơ,
Vui với văn chương thú bất ngờ...
Mơ thả hồn bay theo đỉnh gió,
Lửng lơ phiêu dạt giữa trời mê!


Mơ quá hồn đơn về cõi Nguyệt,
Non bồng gặp Cuội mãi đùa vui...
Tỳ bà thánh thoát hòa Tiêu Sử,
Tô điểm thêm màu cảnh sắc tươi!


Cõi Nguyệt vui thôi- chẳng biết buồn,
Chẳng hờn, chẳng giận- chỉ yêu thương...
Quanh quẩn tháng ngày- sao quá cũ?
Vắng từng đêm nhớ - nhớ- thương thương!




Ta trở về thôi- chốn cõi người,
Có người ta nhớ-dẫu khôn nguôi...
Có tình ta đợi bao năm tháng,
Dù có thương đau-vẫn mỉm cười!

NHỚ ANH
Người đi để lại nhớ thương
Mình em thơ thẩn vương vương giọt buồn
Chiều nay trời cảm mưa tuôn
Gió hiu se lạnh sóng cồn người ơi

Quắt quay tím cả trùng khơi
Gởi hồn nơi ấy sánh đôi cùng chàng
Gió mưa dù có phủ phàng
Hương tình vẫn thắm bàng hoàng trăm năm

Bên nhau trọn nghĩa sắt cầm
Bên nhau đi trọn con đường tình ta!

ĐÊM THU


Đêm thu trằn trọc mơ màng
Hương  tình gởi trọn cho chàng, em thương
Yêu anh, chín phía mười phương
Nhớ anh- em gửi gió sương tháng ngày

Đêm nằm- với ngọn heo may
Người trong mộng bỗng quắt quay trở về
Trăng ủ lạnh- môi tái tê
Vẫn chờ anh- nụ hôn thề ngày xưa

Gió ơi , xin hãy đẩy đưa
 Chàng về-cho ấm song thưa cõi này!

MƯỢN THƠ GỞI NỖI LÒNG

Cung đàn tấu khúc tơ vương
Tri âm- tri kỉ, người thương chín chiều
Ngân Hà dệt mộng trăng yêu
Vườn xuân ,ánh Nguyệt- hồn xiêu đôi bờ

Thuyền tình chàng cập bến mơ
Dây tơ thánh thót- cầu ô nối liền
Bên nhau Nhật, Nguyệt ngã nghiêng
Mượn thơ gởi trọn nỗi niềm trăm năm.

Đ O Ả N  K H Ú C
          
             Tuổi còn tóc xỏa bờ vai- em , con chim nhỏ ngu ngơ vui đùa cùng gió đông nhẹ lướt, uống những giọt sương mai còn vương trên cành lá, hát vang bài thánh ca, ca ngợi mặt trời hồng rực rỡ buổi bình minh.
             Thời gian vô tình, trời giông bão. Không tìm được chốn ẩn thân- thuyền đời chòng chành giữa dòng nước xoáy- trôi mãi, trôi mãi....
              Hạnh phúc là sợi tơ trời mong manh huyền ảo,là những cơn mưa hiếm hoi mùa hạ, là hạt bụi mù giữa hoang mạc những ngày đầy nắng và gió.
               Em âm thầm nấc nghẹn những đắng cay cuộc đời,vẫn hi vọng đợi chờ một ngày mai thuyền về bến đợi- chén rượu tình uống cạn ,mềm môi
               Em chơi vơi trong hạnh phúc ngậm ngùi, mỏi mòn chờ đợi bước lãng du....

LẶNG LẼ THU VỀ

Mây bạc lững lờ trôi
Chút hanh vàng thanh thoát
Bến chiều rơi lặng lẽ
Ngắm mây trời đơn côi

Đi đến cuối chân trời
Nhận ra mình ảo vọng
Cuộc đời như chiếc bóng
Câu thơ thành hư không

Gió ru làn sương mỏng
Khỏa lấp  nỗi niềm ai
Những khát khao tỉnh giấc
Chút ngỡ ngàng tuơng lai

Tim muôn vạn tiếng đàn
Thuyền tình căng sợi nhớ
Em vẫn ngồi bên cửa
Lặng lẽ nhìn thu rơi...
Về thăm mẹ, buổi đầu đông
trở rét, mưa phùn - mặt trời giăng màn ngủ sớm
Hàng thông nhỏ tuổi thơ con gắn bó
đã vời cao, cùng gió hát tình quê
Vi vi – vu vu, khúc nhạc lòng bất tận
Lạnh mái nhà ẩm mốc dáng rêu phong

Miền quê nghèo không giữ bước chân cha
Mẹ tần tảo bên đời con khuya sớm
Vòng tay ấm mỗi lần con vấp ngã
Nâng cánh con yêu
bay về phía mặt trời
Rồi mỗi chiều
mẹ lặng lẽ vào ra
Con chưa về, nhưng mẹ hoài ngóng đợi

Nơi phố thị : Đèn muôn mầu rực rỡ
Có lúc mơ màng – con quên mẹ, mẹ ơi!
Trời vào đông gió bấc dạt mưa sa
Mẹ vẫn đợi chờ con nơi ngỏ nhỏ
Nước mắt nhòe mi lòng con cay xé
Chỉ biết thầm thì hai tiếng : Mẹ yêu!








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét