Bach
Thang Dao Vuong *
Bách
Thắng Đao Vương *
Trần
Viên Viên * A Kha
tạp
văn* chuvươngmiện
Đọc qua mươì tập Lộc Đỉnh Ký , cuả văn hào Kim Dung,
ngoài vấn đề giải trí mua vui , giết thì giờ , thì chúng tôi mơ hồ thấy rằng
dàn trải qua mấy ngàn trang giấy , tác giả gửi gắm tâm sự quá nhiều chân tình u
uất và nhắn gưỉ đến độc giả những nhận xét về thời cuộc đương đại , vấn đề Cũ
và Mơí [ xưa và nay]
như một bản thông điệp khẩn thiết, nhắc chừng , dù rằng bản
thông điệp này gưỉ đến nhân dân Trung Quốc quá muộn , nhưng có còn hơn không ?
vào đầu thế kỷ thứ 19 , lúc mà kỹ nghệ hàng hải cuả Châu Âu phát triển cực thịnh
, và mang quân đi xâm lược toàn bộ thế giới , khi mà chỉ nghe được mấy tiếng
súng ngắn cắc cù , đoành đoành , mà những samuarhai , những đại sát thủ , những
đại hiệp sĩ đạo Nhật Bản lăn đùng bổ ngửa
ra mà thác , thì Minh Trị Thiên
Hoàng và các sứ quân lãnh chuá , con cháu cuả
Thái Dương thần nữ Nhật Bản vội vàng gỡ cặp mắt kiếng cận thị ra khoỉ mắt , và cấp kỳ mở cưả thật lớn, thật rộng để hoan hỉ mời ngươi da trắng đủ thứ du nhập vào
nứớc mình không điều kiện . không giấy phép .
Trong khi Trung Quốc thời nhà Tống từ thế kỷ thứ 11
đến thế kỷ thứ 13, naò Liêu [ tức Khiết Đan ] đô hộ bốn mươi năm , tiếp đến là
Kim [ tức Nữ Chân ] đô hộ một trăm hai mươi
năm , sau cùng thì bị nhà Nguyên [ Mông Cổ] xâm chiếm cai trị 90 năm ? Ngươì
Hán vẫn chưa sáng mắt , nhìn nhận ra là vũ khí cuả mình quá lạc hậu , quân đội
cuả mình quá kém cỏi , khả năng tắc chiến không có , dù dân số Trung quốc 200
triệu vẫn thua dân số 1 triệu , noí chung thì về phần nhân sự tức là kẻ sĩ cuả
Trung Quốc thơì đó quá kém , không có một khả năng nào để giữ
nước , an dân , lực lượng ngoại bang vàng hay trắng nào xâm nhập xâm lăng bất cứ từ phiá nào ? Trung Quốc cũng đều bị
thua cả ?
Bây giờ noí qua triều đại nhà Mãn Thanh đô hộ Trung
Quốc [ căn cứ vào pho truyện 10 tập Lộc Đỉnh Ký cuả Cấm Dùng Trà Lương ] đây chỉ
là một pho truyện dã sử kiếm hiệp tiểu thuyết , thì những lời nhận xét chung
chung nơi đây cũng chỉ là nhận xét xã hội Trung Quốc qua dã sử mà thôi ? có
nghiã là bàn góp vui . không có tính
cách phê phán lịch sử giai đoạn thơì bấy giờ ? , nhận xét hoàn toàn chủ quan ,
cảm nhận , chỉ để bàn phiếm đọc giải trí câu giờ mua vui mà thôi ?
*
Bây giờ thử điểm qua những nhân vật tiểu thuyết xuất
sắc nhất cuả nhà Minh mạt Thanh sơ , qua
mừơì năm cầm quyền cuả vua Khang Hy [ tức vua thứ tư của Mãn Châu ]
1/-Cao thủ loại số một , gồm có :
-Bách Thắng đao vương Hồ Dật Chi .
-Cưủ Nạn sư thái tức Trừờng Bình trưởng công chuá .
cuả vua Sùng Chính nhà Minh .
-Thần quyền vô địch Quy Tân Thụ [ và phu nhân ] phái Hoa Sơn .
-Phùng Tích Phạm nhất kiếm vô huyết .
-Vinh Hoa Trần cận Nam tổng đà chủ Thiên Địa Hội .
-Hồng An Thông
giáo chủ Thần long Giáo . ngoài Xà Đảo .
2/- Cao thủ loại thứ hai :
-Trừng Quang đại sư , Trừng Quan , Trừng Tâm , Lục
cao Hiên , Bạn tôn Giả , Sấu Tôn Giả , Ngô Lục Kỳ ,
3/-Cao thủ loại thứ ba :
-Nhân sự trong Thiên điạ hội , trong Mộc Vương phủ .
Như Liễu đại Hồng , Ngao Bưu , Từ Thiên Xuyên , Tiền
lão Bản , Phong Hàn Trung , Mã Siêu Hưng ………..
Về nho sĩ đại trí thức thì có :
-Lã lưu Lương , Hòang Tông Hy , Cố Viêm Võ , Tra Kế
Tá , [ và Trang gia] .
4/Nhân tuyển mới :
-Vi Tiểu Bảo , Tô Thuyên Hồng phu nhân , Kiến Ninh
công chuá , Song Nhi , Phương Di , Một kiếm Bình quận chuá , Tăng Nhu .
*
Thoí thường vồ đựợc thiên hạ , lên ngôi cưủ ngũ thi
ân bố đức ,thì cậy mình tài gioỉ văn thành võ đức , ông Trời cũng chả được vinh
dự nhận một tiếng cám ơn nào ? nhưng đất mất nhà tan ,tay không đi ăn mày ? thì
lại đổ tại Trời ? ông Trời vốn ở không để thiên hạ đổ thừa , điểm qua nhân sự
trong các lực lượng phản Thanh phục Minh thời bấy giờ thì không có ai là kẻ ngu
đần quẩn trí cả , nhưng cái vận nứớc lúc cùng thì phát sinh ra nhiều quan điểm
choĩ nhau , Mộc Vương Phủ và Thiên điạ Hội choĩ chính kiến , phe phò Đường Vương
, phe phò Quế Vương , rồi Vinh Hoa Trần Cận Nam là quân sư , ngừơì thân cận nhất Diên Bình Quận Vương Trịnh
Thành Công , thì cũng vì bỏ trưởng lập thứ nên bị phe Phùng Tích Phạm và Trịnh
khắc Sảng giết chết ? rồi mọi ân oán đáng lẽ dồn hết vào nhà Mãn Thanh , thì lại
chuyển hướng mục tiêu qua Bình tây Vương Ngô Tam Quế đại Hán gian [ chẳng qua
cũng chỉ là vấn đề trâu buộc ghét trâu ăn mà thôi ?] còn ba cái ông nho sĩ văn
sĩ , Cố Viêm Võ , Lữ Lưu Lương , Tra Kế Tá……hủ nho già thứ thiệt thì thuộc caí
loại lạc hậu , nhai văn nhá chữ , chi hồ giả dã , chả biết ất giáp gì cả ?
Nhân vật hàng đầu lúc bấy giơ thì toàn là có tiếng
không có miếng , mà nhất là lúc sa cơ thất thế thì cũng khó mà mang ra để luận
anh hùng ? Bách Thắng đao vương là một mỹ nam tử , sau hai mươi ba năm say đắm
vương phi Trần Viên Viên , thì trở thành một lão già si ngốc , đần độn chỉ
chuyên biết trồng cây , tứơí rau , nhổ cỏ cho giai nhân , mục đích chỉ là mong
hang ngày được nhìn thấy bà mà thôi ? và chỉ còn nhớ đã noí vơí giai nhân ba mươi câu , và giai nhân noí lại với
mình bốn mươi hai câu để đời ? việc thiên hạ còn hay mất nhà Minh hay nhà
Thanh thì hoàn toàn nhắm mất lại ? không
cần biết ai cũng đuợc ? nhưng dù sao chuyện riêng và cung cách sống cuả Bách Thắng
Đao Vương nghe qua rồi bỏ cũng không sao ? nhưng chuyện cư xử cuả Trưởng Công
Chuá Trường Bình [ tức Cưủ Nạn sư thái ] thì là chuyện để đời muốn quên và bỏ
qua hoàn toàn không được ? sư thái là ngừơì trong trông ra , ngoài trông vào ,
hậu duệ chính thống nhà đại Minh , cao thủ đệ nhất thiên hạ Thiết Kiếm Môn , biết
bao nhiêu nguơì kỳ vọng vào bà ? nhưng bà phạm một lỗi không thể tha thứ được ?
là bắt cóc A Kha lúc nàng mơí hai tuổi
trong Bình Tây Vương phủ cuả Ngô Tam Quế
về nuôi , ngừơì nữ đồ đệ này trong
mừơì saú năm , truyền dậy võ công , mục đích để hành thích [ giết chết
Ngô Tam Quế trả thù ] mà thực ra thì A Kha là con ruột cuả Lý Tư Thành vơí TrầnViên
Viên . bà thường dậy và nhắc nhở Vi Tiểu Bảo là phải dùng võ công chính tông ?
phải quang minh chính đại , không đựợc
dùng võ công bàng môn tả đạo , hạ lưu , nhưng việc làm cuả bà có lẽ mựợn lơì cuả
A Kha noí là thanh nhã và tuyệt vời nhất
, trong am Tam Thánh , A Kha nhìn
vào mặt cuả Lý Tư Thành cất tiếng giận giữ
:
-Ông không phải là cha cuả tôi ?
Quay qua Trần Viên Viên A Kha tiếp tục :
-Bà không phải là mẹ cuả tôi ?
Nhìn sang bên phải là Củu Nạn sư thái , A Kha noí :
-Sư thái , bà cũng
không phải là sư phụ cuả tôi ?
Noí xong bỏ ra cửa chạy đi mất ?
*
Và cạu bé Vi Tiểu Bảo từ Lệ xuân Viện ờ Dương Châu
nhập cung nhà Mãn Thanh từ năm 14 tuổi , mơí đầu làm thái giám trực thuộc lão
con rùa Hải Đại Phú , dần dần 6 năm sau leo lên đến tước Lộc đỉnh Công [đô thống
Ngư Tiền thị vệ kiêm Đô Thống Kiêu kỵ doanh , ]
chức vụ sau cùng Phủ Viễn đại tướng quân , một chữ bẻ làm đôi ngài không
biết , chỉ có chữ biết ngài mà thôi ? chỉ có mấy thành ngữ ngài thường dùng để
hầu chuyện trình tấu vua Khang Hy là:
-Con mẹ nó , Điểu Sinh Ngư Thang tiền vô cổ nhân , hậu
vô lai giả , và câu cưả miệng noí vơí Thần Long giaó chủ Hồng an Thông :
Tiên phước vĩnh hưởng , thọ dữ thiên tề .
Có cần học hành thiên kinh vạn quyển làm cái gì cho
nó nhiều và mất thì giờ ? thế mà lại là những nhân vật đương đại , ngang ngửa vơí
vua Khang Hy , công chuá Kiến Ninh , va qua mặt Song Nhi , Mộc kiếm Bình , Phương
Di , Tăng Nhu , Tô Thuyên cái một , đúng là rừng nào cọp đó , sơn lâm nào cảnh
thổ đó ?
Giang sơn nào anh hùng đó ? mọi chuyện đã đổỉ thay ?
cuộc sống đã đổi thay ? dĩ vãng có vàng son thì dĩ vãng cũng đã trở thành dĩ
vãng . có ngoái lại nhìn moỉ cổ thì chuyện đã qua là qua mất rồi ? bây giờ là
hoàn cảnh mơí , con ngừơì mơí ?
chuvươngmiện
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét