Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015

Ảnh Mai Lĩnh

 Trang Thơ  Hoàng Lộc
đi ven sông


nhiều khi anh vừa đi vừa nhớ
đi ven sông mà nhớ dòng sông
sông từ đâu băng qua cuối phố
và trời quê băng vội xuống lòng


anh đi theo sông, lòng cứ chảy
nghe mùa xưa khuất ở giang đầu
không thể không bồi hồi ngó lại
những gì hiu hắt thuở còn nhau

thuở còn em, sông ơi, chẳng thế
chẳng ngày lưu xứ gió hoang mang
anh biết tình trong anh thơ dại
và chỉ riêng anh chịu đá vàng...

(11-2-11)
....................................................................
Mạc Phương Đình

Giọt Đắng

Hôm nay thơ lặng, sầu đi vắng
ta uống cà phê với chút buồn
chữ nghĩa nằm yên trong đáy cốc
mảnh tình hong nắng bỗng khô luôn

Ta cầm ngơ ngác cho vào cốc
chiếc cốc màu đen chẳng thấy gì
đầu lưỡi tê tê mùi tiếc nhớ
chữ sầu năm trước cũng vu quy

Người không về lại thơ làm nũng
chẳng giữ cho ta một vỗ về
nắng gọi lời xưa đau mỗi lúc
chút buồn làm đắng giọt cà phê

Bao năm lưu lạc cùng cô độc
giọt đắng chưa làm chết được ta
câu hát mẹ ru cho máu chảy
luân lưu sâu thẳm một quê nhà
.........................................................................................................................
Trần Trung Đạo

Những Người Bạn Tôi Chưa Hề Quen 
Có những người tôi chưa hề gặp mặt
Những người tôi không rõ họ tên
Bốn phương trời chưa một chút thân quen
Sao bỗng thấy như vô cùng thân thiết
Tôi miền Bắc đang vào mùa băng tuyết
Anh miền Nam sương trắng bốn mùa bay
Từ nơi nầy ta đã biết quen nhau
Ðâu nhất thiết phải đong đầy ký ức
Cũng như anh tôi ngàn đêm thao thức
Hãi hùng mơ chung một giấc chiêm bao
Có tiếng quân reo, ngựa hí, kêu gào
Tiếng xích khua vang, tiếng người rên siết
Cũng như anh, tôi đôi lần ra biển
Hướng về Nam mây trắng một màu tang
Có ai về xoay ngược bánh thời gian
Cho tôi nhặt những mảnh đời đã mất

Trong thơ tôi mùa Xuân chim không hót
Thu không vàng Hạ chẳng để yêu đương
Thơ của tôi là máu rỉ trăm đường
Là u uất đã chìm sâu trong đất
Cũng như anh tôi mười năm đất khách
Có gì vui đời một kẻ lưu vong
Khi tôi chết nấm mồ hoang cỏ mọc
Ðã làm gì để lại với non sông ?
............................................................................
Trần Huiền Ân

Hóa Thân Vách Đá

Ta ở đây hoa vàng và lá tím
Núi thì xanh xanh mãi tận chân trời
Cây với cỏ suốt bốn mùa bịn rịn
Chưa một lần nghe sóng vỗ trùng khơi

Và cứ thế rồi cũng thành quen hết
Ta là ta con thác đổ lưng đèo
Ta là ta mây cao dàn trảng rộng
Nắng trong ngần rọi bóng nước trong veo
Ta cũng biết người xa xôi quá đỗi
Lòng mênh mông nào ai thấy bến bờ
Lòng thăm thẳm nào ai dò nông nổi
Một bước vào hun hút cõi hư vô

Thôi thì vậy bạn bè cùng cổ thụ
Nghe lời chim liên tưởng ấy lời người
Cánh bướm chớp từng trang thư gấp mở
Hóa thân in vào vách đá nơi nơi.
................................................................................
Luân Hoán

Coi Mắt

hôm nọ đến coi mắt
em trốn biệt nơi đâu
mẹ gọi hoài chẳng dạ
bẻn lẻn cười phiá sau ?

mắt em ta nhìn mãi
nhưng chưa biết ra răng
chắc có dòng suối biếc
lóng lánh những ánh trăng

em trốn lâu, lâu quá
mẹ ta cười : cũng xong...
thật ra cho đủ lễ
để ông bà vui lòng

riêng em chắc vui lắm
còn ta?, hình như không
yêu thì yêu ghê lắm
nhưng ngại ngại cái gông

đã lỡ cho lỡ nốt
đi hỏi đi cưới luôn
mắt em ta đã rõ
quá đẹp nhưng hơi buồn

nhờ buồn cho nên đẹp
bởi đẹp cho nên buồn
nhìn ta, cho ta thấy

bóng thằng tù dễ thương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét