Mùa Vu Lan đọc Thơ Về Mẹ
thơ Trần Yên Hòa
TRẦN YÊN HÒA
Buồn Rơi
Mẹ ngóng con về hiu quạnh quá
Sân nhà đã đổ lá hôm qua
Sàn nước cầu ao đã xuống thấp
Bởi ngóng con về mà tóc trắng
Mấy năm mấy tháng mẹ mong chờ
Mộ cha mấy độ con chưa dẫy
Vạt nắng hanh vàng sao bơ vơ
Ba năm, năm năm, rồi bảy năm
Con ở tù như án chung thân
Hắt hiu mẹ tựa vầng trăng mỏi
Không chiếu chăn cho một chỗ nằm
Mẹ ngóng con về sau đám khói
Mù khơi gió tạc cuối hiên khuya
Hiu hắt điêu tàn vầng trăng lạnh
Thân cò bao nắng sớm chiều mưa
Con xa nhớ mẹ lòng chát đắng
Như trái trâm khô thuở thiếu thời
Tượng đá quê nhà in dáng mẹ
Suốt đời còn lại nỗi buồn rơi
Trần Yên Hòa
Nguyễn Lương Vỵ
Nhớ mẹ
Tuổi già thương nhớ Mẹ
Chậm rãi gõ từng câu
Chữ chớp mắt nhìn nhau
Ý cúi đầu nghe ngóng
Nửa khuya âm lửng bóng
Một trời gió lay hình
Bè mây như trang kinh
Nỗi niềm chong mắt thức
Chậm rãi gõ từng câu
Chữ chớp mắt nhìn nhau
Ý cúi đầu nghe ngóng
Nửa khuya âm lửng bóng
Một trời gió lay hình
Bè mây như trang kinh
Nỗi niềm chong mắt thức
Tuổi già vang ký ức
Vẫn còn mong ngày về
Thơm giọng nói nhà quê
Ấm lời chào đất tổ
Quán Rường trưa nín gió
Tam Kỳ khuya im hơi
Mẹ ơi chiếc nón cời
Rách vai đời cố xứ
Vẫn còn mong ngày về
Thơm giọng nói nhà quê
Ấm lời chào đất tổ
Quán Rường trưa nín gió
Tam Kỳ khuya im hơi
Mẹ ơi chiếc nón cời
Rách vai đời cố xứ
Tuổi già không chỗ trú
Ráo hoảnh ngó trời quen
Ðất lạ hồn vẫn nhen
Thơ rền máu vẫn nở
Chay tịnh tiếp tục thở
Tu chữ cứ thế mần
Mẹ ơi giọt lệ ngân
Lòng con khôn xiết kể
Ráo hoảnh ngó trời quen
Ðất lạ hồn vẫn nhen
Thơ rền máu vẫn nở
Chay tịnh tiếp tục thở
Tu chữ cứ thế mần
Mẹ ơi giọt lệ ngân
Lòng con khôn xiết kể
Tuổi già thương nhớ Mẹ
Chỉ biết gọi thơ thôi
Chữ hóa bướm trùng khơi
Ý căng buồm lộng gió
Câu thơ giăng ráng đỏ
Bóng mẹ giữa chiều phai
Bên đây hửng sớm mai
Phòng trọ đèn còn sáng.
Chỉ biết gọi thơ thôi
Chữ hóa bướm trùng khơi
Ý căng buồm lộng gió
Câu thơ giăng ráng đỏ
Bóng mẹ giữa chiều phai
Bên đây hửng sớm mai
Phòng trọ đèn còn sáng.
(05.2015)
Nguyễn Lương Vỵ
Đỗ Trung Quân
MẸ
Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay...
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới!
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay...
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới!
Đỗ Trung Quân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét