Thứ Hai, 14 tháng 9, 2015

Ảnh Mai Lĩnh


Bốn Bài Thơ Về Mẹ

Của TRẦN TRUNG ĐẠO



CHUYỆN ĐỜI M


Con chẳng v đâu dù mưa hay nắng
Sông Thu Bồn trăng tháng by còn in
Mười năm tri con làm mây vin x
Mười năm dài bin bit du chân chim


Ngày mẹ chết con chưa tròn một tháng
Cha tảo tn sm nng vi chiu mưa
Thiếu sa m đi con thành đi hn
Thiếu li ru con ln vi lc la

Ngày mẹ chết con nm trong máng c
Có hay đâu mây kéo một phương trời
Cha vấn cho con mt vành tang nh
Con mang đi, đi suốt phn con người

Từ m chết cha mt đi góa ba
Sống âm thm trong mái lá tường xiêu
Xin cho con bú từng hơi sữa l
Giọt m hôi nh xung chén cơm chiều

Những đêm mưa con nằm nghe cha k
Chuyện đi cha dài như một giòng sông
Mẹ có đp? Cha nhìn xa không nói
Nhưng con nghe dao cắt trong lòng

Chuyện cha m gp nhau không cưới hi
Buổi giao thi xiêu lc c bà con
Rượu tân hôn cha thay bng nước vi
Dưới hàng tre Nghi H nng hanh vàng
Và phương ấy bao mùa mưa sẽ đến
Nấm m hoang hương khói lạnh t đây
Cầu xin m bình yên qua chín cõi
Trên dương gian con nối cuc lưu đày

MẸ LÀ THƠ NÊN ĐẤT NƯỚC S HI SINH


Kính tặng mt bà m San Jose

Mẹ ngi sut hai gi trên xe buýt
Chỉ mong đến tn nơi để nghe đc thơ con
Những vn thơ chan chứa vn ni bun
Những vn thơ chảy ra t tim m.

Bảy mươi lăm năm
Cuộc đi bao dâu b
Mẹ vn còn nguyên vn mt tình thương
Bụi thi gian không lp kín ti bun
Đời đt khách chng làm phai quá kh
Lòng mẹ vn nương về c x
Nhìn trời xanh hoài vng phút thanh bình.

Mẹ ch lâu không ?
Như chờ ngày đt nước được hi sinh
Vườn tru cũ, hàng cau xưa ai bón
Mẹ đ li quê hương, láng giềng, hàng xóm
Mồ m t tiên, thân thuc xa gn.

Mẹ bun lm không ?
Một đi m long đong
Bảy mươi lăm tui, ngn đèn du sp cn
Lỗi là chúng con
Những con chim trúng đn
Mang vết thương quằn qui bn phương trời
Thơ con buồn hay máu chúng con rơi.

Mẹ đi xe buýt sut hai gi
Chỉ mong đến tn nơi
Để ghe đc thơ con
Những vn thơ vốn bun hơn nước mt
Con biết lòng m đau mà không khóc
Như chúng con vẫn gượng cười đi gia điêu linh.

Có giống dân nào như một ging chim
Bay suốt bn ngàn năm chưa dừng li
Như đời m mang ni bun đi mãi
Bảy mươi lăm năm chưa một ch quay v
Mẹ ghé tng quán sách San Jose
Để rao bán nhng bài thơ con viết
Như bán tình thương mẹ chy hoài không hết
Bán cả nim đau cho nhân loại vô tình.

Có ai cần đc thơ con
Một thi sĩ vô danh
Viết nhng chuyn chng còn ai mun nhc
Câu chuyện Vit Nam mt m xa lc
Mười tám năm bao nước chy qua cu
Xin mẹ đng bun dù chng ai mua
Hồn thơ đó nghìn năm sau vn đng.
Nhờ có m thơ con còn hy vọng
Mẹ là thơ nên đất nước s hi sinh.




THƯA MẸ, CHÚNG CON ĐI


Thưa Mẹ
Chúng con là người Vit Nam lưu lạc
Ngày ra đi không hẹn bui quay v
Chẳng phi là sương mù sao khóc lúc đêm khuya
Chẳng phi gió sao đi là giông bão
Chẳng phi mây sao miệt mài trôi ni
Chẳng phi là rng sao héo úa mi tàn thu.

Mười tám năm
Chúng con sống trong âm thm và chết gia hoang vu
Biển c, rng sâu, non m, núi thm
Chúng con đi gót chân mòn vạn dm
Ngơ ngác nhìn nhân loại, ti thân nhau.

Mười tám năm tri nuôi lớn mt nim đau
Mang một vết thương vẫn còn đang mưng mủ
Khi ngoảnh mt trông v chn cũ
Lòng chưa kịp bun, nước mt nh trên tay.

Dải đt Vit Nam
Nằm co ro như một k ăn mày
Đang thoi thóp cuộc đi trên góc ph
Như giọt l chy dài nhưng chưa nhỏ
Như chiếc lưng khòm Mẹ gánh c tri thương.

Chúng con đã hơn một ln có được quê hương
Bãi mía, hàng tre , bờ dâu, rung lúa
Bài ca dao ngọt ngào như giọt sa
Chảy vào hn theo tiếng M à ơi
Những cánh diu xưa dây đứt rt vào đi
Bay lạc lõng bn phương trời vô đnh
Chúng con cũng đã bao ln suy nim
Bốn ngàn năm lch s ca ông cha

Thuở Hùng Vương
Đi chân đất dng sơn hà
Bao nhiêu máu đã âm thầm đ xung
Khi Trưng Trắc trm mình trên sông Hát
Chỉ mong gi tròn trinh tiết vi giang san
Trần Bình Trng chu bêu đu đ làm qu nước Nam
ng ch vì tm lòng tha thiết
Mẹ ơi, trăng còn có khi tròn, khi khuyết
Nhưng tình yêu quê hương chẳng khuyết bao gi.


GÓC PHỐ XƯA NƠI MẸ VN NGI


Rồi mt sáng em tình c tr li
Đứng bên đường ph cũ nh bâng khuâng
Có phải đây góc ph đã bao ln
Giọt nưóc mắt trôi trong thi thơ ấu

Quầy thuc lá ven đường em đng đy
Mẹ đã ngi nghe mui vt đêm khuya
Đời cô đơn theo nắng sm mưa chiều
Chiếc áo bc mang hàng trăm ch

Hàng me cũ đã bao mùa thay lá
Nơi em từng che mát chui ngày quên
Mùa đông qua thổi lnh đến bên thm
Vẫn kh cc như từng cơn nắng h

Nhà hàng đó em chờ người khách l
Chén cơm thừa ai đ li đêm nay
Nuôi thân em một cô gái ăn mày
Mười bn tui đi đen hơn ánh tóc
Công viên lạnh em thường hay đng khóc
Tuổi nai vàng hay tui ca vàng phai
Ai dạy em nhng mánh li đeo đòi
Cả nhng chuyn mà em chưa nên biết
Ai mang em trên đường đi vượt bin
Chẳ Chng kp v thăm góc ph năm xưa
Em bỏ đi như lá bỏ quên mùa
Như giọt nước quên tm lòng biển cả

Không địa ch, không người quen, ph l
Mẹ c ch con gái tr v đây
Bao muà đông thương nhớ nng vai gy
Mẹ gc chết âm thm trên góc ph

Em xứ l cuc đi nhiu thay đi
Tóc nhuộm vàng che nhng vết thương đau
Mắt em xanh vì nét k thay màu
Bước em nh s màu tan trong nước

Được gì chăng em mười năm xuôi ngược
Có bao giờ mơ góc phố năm xưa
Bóng me nghiêng theo gió thổi sang mùa
Bóng mẹ đng đã mi mòn trông đi

Sáng hôm nay tình cờ em tr li
Đứng mt mình gia ph l như sao
Có phải đây góc phố ca năm nào
Mẹ đã sng trong nhng gi oan nghit

Em là kẻ đã cui cùng thua thit
Kẻ cui cùng mt mt khong tri mơ
Chẳng phi ti em m chết không m
Chẳng phi ti em làm đi thay đi

Giữa mt quê hương muôn trùng thống kh
Mười năm tri em làm được gì chăng
Rồi mai đây em s hiu ra rng
Ai giết chết cuc đi em thơ ấu.

TRẦN TRUNG ĐẠO

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét