Thứ Tư, 16 tháng 9, 2015

Ảnh Đặng Đức Cương

     CHÙM DÂU NGỌT NGÀO ll
Huy Uyên

   Nắng chiều bẻ ngang trên đầu những ngọn tre đầu làng.Ngoài kia ở
sân khấu lộ thiên đại đoàn ca múa tạp kỹ lộ thiên Bob Hope đang hát
bài chia tay cuối cùng.Kể cũng lạ đã qua thời cổ-lai-hi mà bậc thầy
nghệ sĩ này vẫn trẻ trung dí dõm. Hope đưa tay làm dấu thánh rồi kẹp
hai ngón tay ra dấu chào chiến thắng,Victoria.Phía sau lưng ông đám
vũ nữ tốc váy mĩm cười.Từng tràng vỗ tay dồn dập,liên hồi bất tận,âu
cũng là tâm trạng của những người lính viển chinh xa nhà.

  Đêm nay biết bao người lính xa quê hương,gia đình người yêu bè bạn.
Họ tụ tập về đây đón mừng ngày chúa ra đời.Họ còn hy vọng một lúc
nào đó ông già Noel đêm nay sẽ mang chiếc máy bay ước mơ lên đầu
chiếc giường bố nhà binh để sớm mai thức dậy và sung sướng trở về.
Vâng trở về một ngôn từ mà họ không có diễm phúc nhắc tới.Mười hai
tháng đày đọa ở cỏi địa ngục trần gian-mặt trận,thù địch và cỏi chết.
  Những người bạn Mỷ ngồi bên tôi thầm thì.Cám ơn Chúa,cám ơn Hope
đã đưa họ từ cỏi chết về đây,thiên đường cuối cùng dù chỉ một ngày,dù
chỉ một đêm.Ngày mai tiếp tục ra trận,thế là hết.
  Vic đứng lặng lẻ sau tôi tự bao giờ cho đến khi tôi nghe tiếng thở dài.Tôi
quay lại bắt gặp ánh mắt buồn bả,xa xăm và lạ lùng.Hai mắt trủng sâu nhòe
nhoẹt nhạt nhòa phía sau chiếc kính.Tôi cười buồn sau lời chào hỏi Vic.Bài
ca tạm biệt cũng vừa chấm dứt theo những bước chân lạo xạo quanh mình.
  Cả hai chúng tôi đi bên nhau và cùng ra ngồi bên ngoài ngôi nhà nguyện bằng
gổ của đơn vị.Trước hiên rải sẵn những lớp đá dăm chen vào đó những bóng
đèn màu và những băng dải giấy kim tuyến ngũ sắc nối liền với hang đá vừa
dựng lên hồi sáng.Đám sương giấy óng ánh bò dài lên những nhánh thông xanh
ngắt vươn thẳng giữa trời đêm.Vâng đêm nay đêm của Chúa sinh ra đời để mang
lại niềm vui ân sủng cho đám người trần thế ô trọc.Lạy chúa,có chăng những nổi
niềm.Tôi nói nhỏ với Vic .Vic thở dài không trả lời.Tôi muốn nhắc một điều gì đó
về Hoa để phá tan không khí quá nặng nề điểm xen những hồi chuông rời rả mừng
chúa ra đời.Cũng như tôi Vic mặc bộ quân phục dả chiến đã bạc màu trận mạc.Gò Nổi,R.20,đồi 55...Chúng tôi se lạnh giữa đêm đông của mặt trận cận kề.
  Đâu đây lung linh bóng hình tử sĩ,đâu đây tiếng la thét của kẻ thù sắp chết.Thì có gì đâu,giữa đêm Chúa ra đời với những nổi niềm bất hạnh.Người đó,Vic hay tôi tồn tại là những bóng ma chiến trường,những thây ma bị hi sinh cho một chính sách giết
người,một mưu cầu cai trị đê hèn.Rồi chắc sẽ bị bỏ quên.Chúng tôi mù mịt trong đêm tối xám lạnh,trùng điệp vô vọng vây quanh.
  Đêm xuống,những gam màu hắt xuống bệnh hoạn,Chúa buồn một mình nằm chơ  vơ trong hang đá.Đám cỏ rêu,những con thú ngơ ngác tội nghiệp.Chúa được tái sinh bằng hình sành sứ cứng ngắt vô tâm , những bầy cừu,dê,chó hà hơi tiếp sức cho một lần vinh danh thiên chúa trên trời.Lạy Chúa,Chúa quá bé nhỏ và cô đơn cho nên Chúa chẳng cứu rổi được muôn loài.Ông Jesus Christ còn cô đơn hơn chúng ta.Tôi bảo Vic. Cuối cùng họ đã đem Chúa ra lừa bịp.Ngay cả tao và mày.Vic tiếp.Chúng ta đã dễ dàng nghe theo lời tên tuyên úy,nghe theo bọn ngũ-giác-đài để đến nơi này tự giết lần đời mình hoặc để cho cái ông VC khốn khổ kia giết.Bọn chúng đã đem Chúa ra để thần thánh hóa cuộc chiến.Chúa đã trốn chạy quyền lực che chở hoặc vinh danh Chúa đã bỏ quên tao từ khi tao bị gọi quân dịch.
 Tôi kêu khẻ.Lạy Chúa.Vic hỏi.Mày có đạo à?Tôi chối.Tao coi Chúa hay Phật là những người làm chỗ dựa trong lúc buồn phiền.CỏiChúa hay Phật đều là một,các ông ấy khuyên ta làm lành tránh dử.Họ khuyên ta không giết người.Nhưng tao lại đánh giá các ông ấy về mặt khác,tội nghiệp họ ngây thơ và cô đơn quá.Người ta đã lợi dụng các ông để sống,nói mà không bao giờ thực hiện những điều khuyên.Người ta đã mang ông ấy từ Hoa Kỳ sang bỏ đại vào cái ổ rơm khốn khổ để mai họ nói với mày,với tập thể Thủy-quân-lục-chiến.Đức Chúa đã ở bên các người,để giúp các người sống đẹp để đánh đuổi quân thù.Vic ngậm ngùi đưa tay làm dấu thánh.Tôi chợt hỏi sao ta không nói về Hoa về cái lều tù binh mà chỉ nói về Chúa.Vic buồn rầu.Hoa tội nghiệp đến gấp trăm ngàn lần Chúa.Hoa hiện diện thực tại hơn.Cũng trong phần hồn này Hoa đau đớn gấp vạn triệu lần với trái tim đời thực và phần hồn cũng thực.
  Tôi đột nhiên hỏi Vic. Mày về trung đoàn bao giờ?Vic không đáp bảo tôi.Ngày mai có thể bọn chó đẻ sẽ báo cáo tao vắng mặt bất hợp pháp.Chiều nay tao đến 3rdITT tìm mày nhưng không có.Tao ra thẳng lều giam tù binh VC.Đ.mẹ thằng lính gác đ.cho tao vào.Tao gây lộn và đấm vào mồm nó.Đồ khốn kiếp.Bọn SP bu lại thì đâu cũng vào đó.Bọn chó đẻ biết tao say rượu và hăm đưa tao ra tòa-án binh.Tao không trả lời,lột phắt cặp lon trung-úy vất vào mặt cái thằng thượng-sĩ già rồi bỏ ra chổ ông Hope thì gặp mày.Cuối cùng Vic hỏi.Mày có gặp Hoa không?Tôi lắc đầu.Có lẻ cuối tuần bọn nó đưa tao lên trung-đoàn 5 An-hòa .Chiều nay tao nghe lão Swank điện thoại như vậy. Vic sửng sốt.Tao cũng vậy bọn nó cũng đưa tao lên trung-đoàn 5 nhưng hình như chúng không để tao ở bệnh xá trung-đoàn mà theo đại đội ra mặt trận.
  Bóng đêm đổ ập xuống những đồng lúa chung quanh căn cứ vừa mới gặt.Căn cứ trung đoàn cũng chìm lặng khuất kín.Đêm ở Dương-Sơn vắng vẻ lạ thường,phía ngoài kia những chuyến xe đơn diệu qua cầu Đỏ chậm rải mệt mỏi.
  Đám lính tuần tự vào bên trong ngôi nhà nguyện dả chiến.Đâu đây vọng lại tiếng côn trùng rên rỉ.Chiếc loa phát những bài thánh ca dịu êm và buồn.Trên kia bầu trời những ngôi sao nhấp nháy cô đơn đổi ngôi vẽ những đường băng số phận.Vô tình Vic ngửng đầu nhìn rồi bảo.Đường ngôi đó xa vời vợi cách quê nhà cả vạn dặm và ngàn năm sau chưa chắc có được ngày về.
  Đêm đó chúng tôi nằm bên nhau trên chiếc giường nhà binh màu cứt ngựa.Trước khi ngủ Vic thầm thì:Em còn khổ hơn anh vạn nghìn lần .Hoa ơi! Bên ngoài cửa sổ những đường sao xẹt,những ánh đèn hỏa châu hiển hiện những dấu cầu vồng huyển hoặc. Những kỷ niệm cũ,ngày ấy Huyền xưa và những đêm trăng sáng bạc lòng,buồn bả xa xăm.Tiếng kinh cầu nguyện giữa đêm ở phía nhà nguyện vẫn đều đều trầm lặng.Đột phá lên không gian yên tỉnh bằng những chùm pháo từ phía căn cứ Đà Sơn .
  Trưa nay trên các đài đưa tin hưu chiến,ừ ngưng bắn một danh từ trơ trẽn láo lường được bao quanh bằng những viên kẹo sắt đốn mạt,ghê tởm và hèn hạ.Súng vẫn nổ,xác người vẫn đếm trùng điệp chồng chất bên nhau.Biết đến bao giờ mới xóa đi vết nhơ của cuộc chiến hận thù và đẩm máu.
  Vic và tôi thiếp đi trong men rượu ngập ứa tận cổ,hai vỏ chai Hen cổ đen nằm lăn lóc bên dưới sàn nhà.Hai đứa uống cạn như uống hết nổi phiền muộn và nổi chết đang chờ chực.Tôi đưa tay lên mắt vô tình chạm phải những dòng lệ chảy dài trên má.Bên cạnh tôi Vic sụt sùi.Không phải vì Hoa,không phải vì mẹ và cũng không phải Hoa-kỳ quĩ quái mà vì thân phận con người.Chúng tôi những người lính ngoài mặt trận,chém giết vì những mưu đồ của loài người.
  Nửa đêm tôi thức dậy,Vic không nằm bên tôi nữa,thực ra tôi đã đoán được điều gì đã xảy ra.Tôi sửng sốt mặc đồ và vội vả ra phía lều giam tù binh.Quả tôi đoán không lầm Vic đang khom mình đứng phía bên ngoài lớp cửa kẻm gai.Vic đau đáu nhìn về phía buồng xét hỏi cung tù binh.Cửa trống hoác.Bọn họ đang treo Hoa lên sàn nhà bằng hai sợi dây dù dả chiến.Vic câm lặng đứng nhin.Tôi đứng sát bên sau,hơi thở phả lên phía trước một cách khó nhọc.Tôi sửng sốt hình dung được những ảnh tượng đã học trong đời mình.Giữa đêm Chúa ra đời mà họ vẫn quên đi lời khuyên mật ngọt của Chúa.Họ hành hạ kẻ thù.Lạy Chúa.Lời xưa Chúa phán.Hảy xin sẽ cho,hảy gõ sẽ mở.Biết bao nhiêu lời cầu xin,biết bao lần gõ cửa mỏi mòn.Chúa đã quay lưng cho con cái Chúa mặc sức hành hạ đời nhau.Người ta đã ban cho đồng loại những đòn thù ghê tởm.
  Hoa thét lên từng hồi,đứt đoạn khi những dòng điện cực mạnh chạm vào vú và từng thớ thịt.
   -Rồi sao nữa ?
   -Ai ?
   -Cái gì ?
  Những lời hỏi cung thuộc bài đến mưng mủ cho người bị hỏi.Những cung từ nhàm chán từ khi ở 3rdITT lập lại và được trả lời bằng những thân thể người bất động,gần chết.Hoa đau đớn,ngất xỉu lặp đi lặp lại như tôi sáng ăn làm việc,chiều làm việc ,ăn rồi tối chôn đời bằng men rượu.Bên trong lều giam Hoa bị treo lên với tấm thân trần truồng nõn nà thâm tím.Hoa tàn tạ quắt héo thân xác với hai bầu vú cháy sém mốc meo.Vic câm lặng níu hàng dây kẽm gai đứng nhìn người thương đang dảy chết.Vic chồm người dính sát hàng rào,hai tay rướm máu rung lên từng hồi.Vic thở dài và gục đầu như một tên tử tù vừa được ân huệ bắn viên đạn cuối cùng.Tôi lặng lẻ đưa tay mình đón tấm thân nặng nề của Vic đổ ập.Vic không dấu tôi khóc rống lên như một con bò vừa bị thọc ngay họng.Tôi vội vả kéo Vic đi dưới cặp mắt kinh ngạc nhìn của tên lính gác phiên đêm.
  Mai sáng chúng tôi chia tay mà hình như là vĩnh viễn,mỗi người bị tiếp tục đày ải đi thêm một đoạn đường khốn khổ nữa.
  Từ đó không hề biết tin nhau.Sau những đòn tra tấn lùng tìm tin tức bọn Mỹ
chuyển Hoa về cho phía Việt Nam.Có lẻ còn khốn nạn muôn phần kể từ đây với con đường tù tội như Hoa đã nói với tôi.
  Có một mối tình trong cuộc chiến không bao giờ quên được.Chính bản thân nó đã dấy lên một cuộc tình oan trái để lại cho đời mai sau và mãi mãi.Những chùm dâu ngọt ngào và cay đắng ngày cũ xa đã chín khô tím tái đã mang lại cho lòng người một thương tiếc khôn nguôi.Người đem tặng dâu đã biền biệt chìm khuất mà người nhận dâu thì cũng xa khuất vĩnh viễn.Biết ngày nào gặp lại cố nhân  !
Huy Uyên
(Giáng-sinh 1968)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét