Thứ Hai, 28 tháng 9, 2015

Ảnh Lê Hoàng

Những mẫu chuyện thấy đắng lòng !  
   Chuyện lượm lặt trên net .
 ( Không biết tác giả )
Lê Hoàng chuyển
                   Chuyện H.O . 


       Ngày đại úy  PH. được phóng thích , anh trở về quê Phan... Thiết . Lây lất sống qua ngày .Đến  năm 1990 . Chương trình H.O bắt đầu ... anh có  giá ..... Bao nhiêu năm anh sống với bà vợ già mà anh phải cưu mang thời anh còn đi học trung học . Hồi đó anh mê một cô nữ sinh hoa khôi . Nhưng cô này chê anh cù lần lại lùn , đứng ngang vai cô ta. Thế là cô ta lên xe  hoa với một  anh chàng công tử con nhà  khá giả .Đến nay chồng chết.
  Nhân cơ hội  này bà ta đã lợi dụng sự đam mê ngu si của anh chàng này  đưa mẹ con bà ta sang Hoa Kỳ.
   Thế là , anh chàng đành đoạn bỏ bà vợ già xấu xí  và 6 đứa con ở lại. Đem con , vợ người khác  đi ...
    Đời , vẫn còn những thằng đàn ông khốn nạn , chỉ vì tiền và  gái  đẹp mà quên đi  đạo nghĩa phu thê ,anh em, cha con .Đáng nguyền rũa  thay . Phải không các bạn.



  






Mẹ già bệnh nặng nhưng con nhất định xin bác sĩ cho thuốc 

về nhà uống để còn trông nhà,giữ cháu - Xót xa thay !

- Bác sỹ có thể cho thuốc về nhà uống được không? Tôi không 
muốn nhập viện, nhà tôi đơn chiếc lắm
- Con bà đâu? Bà đi khám bệnh một mình à?
- Tụi nó đi làm hết rồi.
- Bận rộn đến nỗi để mẹ già 75 tuổi bệnh nặng đi khám bệnh 
một mình sao?

Mình hỏi xong tự dưng thấy có lỗi với bà cụ, bởi câu hỏi đó chỉ 
làm bà tủi thân và xót xa. Người cần nghe thì không có mặt ở đây.

Bà cụ ngồi đối diện với mình dáng vẻ gầy guộc như cành khô, 
chỉ cần một cơn gió mạnh là có thể xuôi tay về đất. Đường huyết 
480 mg%, Na+ 157, Creatinin 2,5mg%, ECG : rung nhĩ đáp ứng 
thất nhanh....

Vậy mà ...

Mình biết cho thuốc gì bây giờ? Insulin ư? Bà cụ có chích insulin 
được không? Nhìn đôi mắt ngân ngấn lệ mà se sắt trong lòng. 
Ngỡ như mình đang "kiệt" nước.

- Bà ơi, bà nghe lời con nhập viện đi. Bệnh bà nặng lắm. Bà có 
thể vào hôn mê do tăng áp lực thẩm thấu máu.
- Không được đâu. Bác sĩ cứ cho thuốc đi.
- Bà đọc số điện thoại con bà đi, con gọi cho. Bệnh của bà phải 
nhập viện.

Mẹ già bệnh nặng nhưng con nhất định xin bác sĩ cho thuốc về nhà uống để còn trông nhà, giữ cháu - Xót xa thay!
Hình minh hoạ

Bà cụ nhìn mình một hồi rồi mới lập cập giở tờ giấy lận lưng có 
ghi số điện thoại con mình.
- Alo, phải chị là con bà Nguyễn Thị A không?
- Đúng rồi.
- Mẹ chị bệnh nặng lắm, phải nhập viện.
- Cho thuốc về được không? Bả còn phải coi nhà và hai đứa nhỏ 
nữa. Vợ chồng tui chiều nay có cuộc họp quan trọng.
- Chị nói đùa hay sao vậy? Tôi là bác sĩ đang khám cho bà đây.
Mình gần như quát lên trong điện thoại.
- Vậy thôi, nhập thì nhập. Mà ở bệnh viện đó có dịch vụ thuê 
người nuôi bệnh không?

Bây giờ mình mới hiểu được tại sao bà cụ không muốn nhập 
viện. Ôi ... giá như mình đừng hiểu, đừng cố nhìn thật sâu 
vào lòng người ....
Nhiều khi chúng ta mê mải với cuộc mưu sinh, mà quên còn 
mẹ ở bên, bạn nhỉ? Hay do tình yêu và sự hy sinh của mẹ 
quá thầm lặng, đến nỗi chúng ta không cảm nhận được!

Mỗi đêm chúng ta đi làm về, vội lao vào chiếc tivi xem trận đá 
bóng ngoại hạng, xem cô ca sỹ hở hang bốc lửa hát... mà 
quên hỏi mẹ hôm nay có khỏe không, ăn có ngon miệng 
không,mùa mưa về khớp xương có nhức mỏi hơn không? 

Có bao giờ chúng ta mua tặng mẹ một chiếc áo, một nhành 
hoa? Có bao giờ chúng ta chở mẹ lang thang phố, hay ghé 
vào một quán nào đó, ngồi lặng im bên mẹ và nhìn mẹ ăn?

Rồi một ngày không xa, chúng ta vội vàng đưa mẹ đến 
phòng cấp cứu trong cơn nguy kịch. Rồi một ngày bác sĩ 
nhìn chúng ta lắc đầu hỏi : Sao anh chị không đưa bà đến 
đây sớm hơn?

Rồi chúng ta ngỡ ngàng hối tiếc ... Mẹ đã ra đi. Bây giờ 
bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu tiền của cũng không thể 
nhìn thấy thêm một lần nữa nụ cười hiền từ bao dung 
của mẹ.
----
Trở về sau cuộc cờ tàn.
Bàn chân con bước bao lần chông chênh.
Bao lần khó ngủ trong đêm.
Lời ru của mẹ biết tìm nơi đâu?

** Vô Thường **
Xót xa bức hình ảnh địu em ngủ gật...đi học con chữ 
Bài thơ kể lại câu chuyện của một đứa trẻ đi học mà trên 
lưng vẫn đang địu người em ngủ say giấc đã khiến cho 
dân mạng không khỏi bùi ngùi xúc động.

Nhìn bức hình, để ý áo quần các cháu đang mang, giấc 
ngủ say của đứa em đang địu... thật sự thấy cảm động 
và thương các cháu quá...
Đối với những đứa trẻ ở vùng cao hay sinh ra kém 
may mắn, chuyện đi học có lẽ vẫn là một nguyện ước xa 
vời. Bởi các em còn nhiều việc phải làm, phải mướt mồ hôi 
để phụ giúp cha mẹ cho dù tuổi đời còn rất nhỏ.

Có lẽ đối với các em, việc được đến trường, được học lấy con 
chữ đã là niềm hạnh phúc lớn lao đến không tưởng. Do đó, dù 
có phải cáng đáng thêm nhiều việc nữa nhưng các em vẫn làm 
tất cả để theo đuổi ước mơ.

Bài thơ "Giấc ngủ trên lưng anh, giấc ngủ không tròn đầy...
" đã 
nói về một cậu bé như vậy. Cậu đến trường với đôi chân trần, 
quần áo chẳng hề tinh tươm và trên lưng vẫn phải địu thêm 
người em đang ngủ say.

Chỉ sau ít giờ được đăng tải, bài thơ này đã thu hút được rất 
nhiều sự chú ý từ dân mạng bởi những câu từ chân thực 
nhưng đầy xúc động trong đó.

Giấc ngủ trên lưng anh, giấc ngủ không tròn đầy.....

Ru em vào giấc ngủ.
Anh đứng đó ê a ...
Ba mẹ đi làm xa.
Em ơi ngon giấc nhé.
Cô gọi anh lên bảng.
Anh đọc cả lớp nghe.
Cô vội đi tìm chiếu.
Nhưng chiếu ở đâu ra?
Ba mẹ nơi chốn xa.
Thương con nhiều biết mấy.
Chiều nay trời đừng lạnh....
Mẹ mang gạo về rồi !!!
Ô! thằng em tỉnh giấc.
Bỗng nó nhoẻn miệng cười.
Anh ơi em hết ngủ.
Lưng anh ấm áp ghê!!!
Chân anh không cần dép
Áo anh xẻ cánh tay
Dây địu em mẹ xé...
...Áo rách mẹ hôm xưa.
Ngày mai em lớn lên
Lưng anh gù thêm chút.
Và rồi em có biết
Em lớn dậy có anh?
.....Cứ ngày nào cũng vậy.
Anh lại cõng em đi.
Anh học thêm cái chữ.
Em hiểu được.... gật gù!!!

Bài thơ được chia sẻ rộng rãi trên mạng xã hội đã tạo 
ra được một cơn sóng lớn với rất nhiều sự xót xa và 
cảm thương cho hai đứa trẻ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét