NẮNG ĐÔNG HÀ
Thơ HOÀNG YÊN LINH
Thơ HOÀNG YÊN LINH
Bốn mươi năm tình dặm dài hun hút
Nắng Đông Hà nao lòng người trở lại
Mắt ai cười mà chôn kín niềm đau.
Dấu yêu xưa đã mờ phai phong kín
Chuyện chúng mình an phận mỗi đời riêng
Sao ngọt ngào nét duyên cười chúm chím
Má vẫn hồng và ánh mắt chao nghiêng.
Tôi bạc áo chông chênh đời sương gió
Dáng hình xưa mòn mỏi với thời gian
Bao ân tình không ghép trọn vần thơ
Xin khép lại một khung trời dĩ vãng.
Nắng Đông Hà có chi mà da diết
Người nặng lòng tôi bỗng hóa ngu ngơ
Đôi mắt ấy và nỗi lòng tha thiết
Cả một đời vẫn nồng ấm giấc mơ.
HOÀNG YÊN LINH
ĐÔNG HÀ
Thơ HOÀNG YÊN LINH
Xa Đông Hà đã mỏi mòn cánh hạc
Vẫn nao lòng gặp lại tiếng người xưa
Con phố nhỏ thân quen từng ánh mắt
Lối đi về se lạnh những đêm mưa.
Xa Đông Hà giữa ngày bom đạn lửa
Nhớ đời mình còn có một cố quê
Bên cánh võng đong đưa lời mẹ kể
Núi vọng phu Ái Tử ngóng tin chồng.
Đời cứ mãi ngược xuôi cùng năm tháng
Tàn binh đao lưu lạc chốn núi rừng
Đêm trở mình mà ngỡ kiếp lưu vong
Quê hương đó sao đã thành xa lạ.
Đâu tri âm đâu cố nhân biền biệt
Bao bạn bè đồng đội đã về đâu
Vầng trăng cứ quặn lòng ta da diết
Soi tình ta sương phủ trắng mái đầu.
Xa Đông Hà mòn gót chân phiêu bạt
Quê xưa còn một nửa mảnh trăng nghiêng
Ở nơi đó mắt ai cười lúng liếng
Con sông xưa bến nước đợi ai về.
Ai có về có ai chờ ai đợi
Đời bôn ba căn cước vẫn Đông Hà
Tiếng quê mình ngân mãi khúc tình ca
Tình đất nước ơi tình người cố cựu.
HOÀNG YÊN LINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét