tho Huy Uyen
Đành lòng sao em bỏ lại Pleiku
bỏ thác-hát trên rừng
về ngày đó
vĩnh viễn xa,bầy chim lao xao
không lời tạ từ
đắng cay cùng người với đôi mắt đỏ .
Thôi một lần Pleiku xưa
phố núi mù sương lãng đãng
phai chi chút khói bây giờ
nhớ ai mà bầu trời pha giọt nắng .
Ơi Pleiku dấu chân còn sắc đỏ
mắt mẹ còn chảy hoài giọt lệ quanh năm
những bước chân xa buổi quân hành
Tơ-Nueng , Hàm-rồng thương nhớ .
Núi vắt ngang từng con phố
bỏ lại đời sau những đêm say
vết chém ngang lưng còn máu rĩ
thương ai kỹ niệm bỏ nơi này .
Chiều thật buồn ngồi quán cà-phê
mây sớm về ngũ bên hiên thềm chập tối
hoa ê-pang xanh màu con gái
để đêm đi nhớ một người đi .
Tội lòng ai vương chút nợ tình
đất trời Pleiku-lạnh-chiều-xám-ngắt
vòng tay chạy theo đêm mù sương
giữa vạn-cổ-sầu có người đứng hát .
Thôi mĩ nhân , cơn say và quán rượu
Pleiku ngậm ngùi Cheo-reo , Pleime
Mangyang vờ trôi
Phượng-hoàng khuất chìm quán gió
để Bắc-hương , Thiên-lý mộng canh dài .
Tháng ngày chưa rõ mặt Pleiku
hoa ngài-vàng-rơm nở trong đêm không-màu-sắc
(nhắc lại tình xưa
dấu sân trường Hoa-lư)
sớm mai đem nắng lên
nợ người không trả được
để Pleiku dấu lệ bên hồ .
Ayun-Pa ngũ trong mưa ./.
Huy Uyên
__________________________________________________________________________________________________________________________________
Chuyện tình buồn Kotum
Một ngày về với Poko
trên đồi Charlie gió lộng
ngày xưa cho đến bây giờ
người đi rồi không còn ai đưa tiển
nắng đã vàng
mưa trời cũng thoáng bay .
Ơi "người ở lại Charlie"
rót buồn hoài giòng Yaly mãi chảy
em nói điều gì
cầu xưa đâu còn thấy
những phận người đi bao giờ về lại bên sông .
Ở đó Kontum bé nhỏ
ngàn đời lên cao con phố
những dảy nhà bò dài tới núi
chạy theo từng quán-cà-phê nghèo chưa đặt tên
cùng tiếng người đọc kinh
nguyện cầu bên trong ngôi nhà thờ gỗ .
Em còn mắt cay chạy quanh buôn làng
sớm mai lên nương
địu con qua đồi,băng núi
hoang mê cùng trời chiều đi vội
ơi em Giẻ-triêng
về thôi ,bước ai vội vàng .
Em mang cho người
mối tình bỏ lại
(thấp thoáng bên rừng
ai kia một mình đứng hái)
trái tim về treo lên nương .
Dakbla chảy ngược trời sương
ngày về Kontum chìm khuất
hạnh-phúc môi người rưng rưng
chiêng làng đâu đây từng hồi khua dục
rượu cần người chưa uống sao buồn .
Em xa rồi lối rẽ Kontum
Y-thít ơi sao em nỡ bỏ rừng
vói tay bắt chồng chi quá sớm
Kon-Klor từ dạo đó mỏi mòn trông
Còn lại Kontum chuyện tình buồn
ai đi bỏ đồi cà-phê đầy hoa trắng
đường xưa rồi ai có nhớ quên
thiếu nữ chờ ai mà nao cả tấc lòng .
Ơi người Kontum
mộng sầu ai gởi về thôn bãn
khi xa xin quay lại một lần
bước đi có trãi lòng cùng với Dak-câm
Xa thôi,về thôi
hoa bằng lăng mĩm cười sắc tím con đường
Kontum ẫn mình bên núi
Osaka mấy độ thu vàng
e ấp sao lòng quá tội .
Kontum thương người chưa về
đường xa rồi ai đứng lại chiều nay
rừng xưa hình như cũng muốn khóc
ngoài kia khoảng trống đợi chờ .
Huy Uyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét