LÃO THỢ DIỀU
Truyện ngắn của Ruskin Bond
Nguyên tác: The Kite Maker, tác giả
Ruskin Bond, đăng trong tập The World’s Best Contemporary Short Stories, nhà xuất
bản Ace Books Inc., New York, 1956.
Nguyễn Khắc Phước chuyển ngữ
SƠ LƯỢC VỀ TÁC GIẢ
Ruskin Bond sinh
năm 1934 tại Kasauli, Himachal Pradesh, Ấn
Độ. Ông xuất thân từ gia đình có hai dòng máu Anh-Ấn, và trải qua thời niên thiếu
ở một vùng đồi dưới chân núi Hymalaya, nơi ông lấy bối cảnh để viết nhiều tác
phẩm. Năm 17 tuổi, ông sang Anh, vừa làm thay đổi nhiều việc, vừa viết văn. Năm
1957, cuốn tiểu thuyết đầu tay của ông,
THE ROOM ON THE ROOF, đoạt giải
Llewellyn Rhys Prize, giải thưởng văn học của hằng năm của nước Anh dành cho
các nhà văn dưới 30. Năm 1992, ông nhân giải thưởng Sahitya Akademi
dành cho tập truyện ngắn "OUR TREES STILL GROW IN DEHRA" do Viện Văn
Học Quốc Gia Ấn Độ cấp. Năm 1999, ông nhận giải thưởng Padma Shri do có công
đóng góp lớn cho văn học thiếu nhi.
Trong thời gian
khoảng 35 năm, ông đã viết trên 300 truyện ngắn, luận văn, tiểu thuyết và hơn
30 cuốn sách dành cho thiếu nhi. Ông được xem là biểu tượng cho giới nhà văn ở Ấn
Độ.
Trên đường Gali Ram Nath có một cây đa cổ thụ
đã mọc từ một vết tường nứt của một đền thờ Hồi giáo bỏ hoang – và con diều của
thàng bé Ali bị mắc trên cành cây đó.
Thằng bé, chân trần và phong phanh một chiếc
áo rách, chạy dọc theo con phố hẹp lát sỏi đến chỗ ông nội nó đang ngồi gật gù
mơ màng trong sân nắng.
“Nội ơi!” thằng bé gọi. “Diều mất rồi!”
Ông lão đang mơ màng bỗng giật mình, ngẩng đầu
lên, lộ ra chòm râu mà nếu không nhuộm thì đã bạc trắng rồi.
“Dây dứt rồi hả?” lão hỏi. “Thứ dây đó đâu
có tốt bằng dây ngày xưa.”
“Không phải đứt dây, nội ơi, diều bị mắc
trên cây đa.”
Lão cười khoái
trá. “Cháu chưa biết thả diều đâu, cháu ạ. Ông thì già rồi, chẳng giúp cháu được.
Tiếc quá nhỉ! Nhưng cháu sẽ có con khác.” Lão vừa làm xong một con bằng tre, giấy
và lụa mỏng, đang phơi nắng cho cứng. Thân diều màu hồng nhạt, đuôi ngắn màu
xanh lục. Lão trao con diều cho Ali, và thằng bé nhón chân để hôn vào má hóp của
ông nội nó.
“Cháu sẽ không làm mất con diều này” thằng
bé nói. “Nó sẽ bay như chim.” Rồi nó quay gót, nhảy cà tưng ra khỏi sân.
Lão già vẫn ngồi mơ màng trong nắng. Tiệm
làm diều của lão không còn nữa. Toàn bộ cơ sở đã bán cho người buôn đồ cũ từ
lâu. Nhưng lão vẫn làm diều để giải trí và để cho thằng cháu nội. Chẳng mấy người
mua diều chơi vào thời đại phi đạn và vệ tinh này. Người lớn chẳng để ý gì đến
diều gió; trẻ con chỉ thích xem phim. Hơn nữa, chẳng còn chỗ trống để thả diều.
Thành phố đã nuốt chửng cái công viên xanh trải dài từ tường thành cổ đến bờ
sông.
Nhưng lão vẫn nhớ cái thời người lớn tụ tập
chơi thả diều trên công viên và những cuộc thi thả diều. Diều lượn trên trời
đôi khi bị vướng vào nhau cho đến khi dây bị đứt, có khi dẫn đến ẩu đả. Những
con diều bị thua cuộc được giải phóng bay vào trời xanh vô định. Có nhiều cuộc
cá độ và tiền chuyển từ túi người này sang túi người khác.
Thả diều có thời là môn thể thao của nhà vua
dưới triều Nawab. Lão còn nhớ chính nhà vua và đoàn tùy tùng đã ra tận bờ sông
để tham gia trò tiêu khiển dành cho hoàng tộc này. Thời đó, người ta còn thì giờ
rãnh rỗi để thưởng thức điệu múa vui nhộn của giấy. Ngày nay, ai cũng vội vội
vàng vàng như đang đeo đuổi tham vọng gì đó thật lớn lao thì những thứ mảnh mai
như diều và mong manh như những giấc mơ
thường bị dẫm đạp như rác rưởi.
Lão Mahmood thợ diều đã có thời hoàng kim, được
cả thành phố biết đến. Một vài con diều của lão
được làm hết sức sông phu và bán với giá ba hoặc bốn ru-pi. Theo lệnh của
nhà vua, có lần lão đã làm một loại diều đặc biệt, không giống bất cứ con nào ở
trong vùng từ trước đến nay. Con diều được ghép bằng hành chục khung tre mỏng,
dán giấy cực nhẹ. Ở góc mỗi khung, ông gắn một cánh lá làm thăng bằng. Mặt diều
hơi lồi, trên đó vẽ một mặt người kỳ quái, hai mắt gắn hai miếng gương nhỏ. Diều
nhỏ dần từ đầu đến đuôi, uốn lượn dễ dàng, khiến nó có hình thù như con rắn
đang bò. Phải khéo léo lắm mới điều khiền được con diều kềnh càng này rời khỏi
mặt đất, và chỉ Mahmood mới làm được.
Người ta nghe tiếng con “Diều Rồng” của lão
và đồn thổi rằng nó có sức mạnh siêu nhiên. Rất đông người đã tụ tập ở công
viên để xem Mahmood thả diều trước sự chứng
kiến của nhà vua. Thoạt đầu nó không chịu rời mặt đất. Thân nó phát ra tiếng
càu nhàu, cự nự, và mấy miếng kính trong mắt nó phản chiếu ánh mặt trời đỏ rực
khiến con diều trở nên một con vật bướng bỉnh, khó trị.
Thế rồi gió thổi đúng hướng và con Diều Rồng
bay vút lên không, lượn qua lượn lại, mỗi lúc một cao hơn, nhấp nháy đôi mắt
tinh quái. Khi đã lên cao vút trên trời, nó kéo dây quá mạnh khiến thằng con
trai của lão phải vào giúp sức. Nhưng con diều chẳng chịu thua, nó càng giựt mạnh,
dường như muốn tự do, muốn thoát, muốn cuộc sống riêng. Và dần dần nó thực hiện
được.
Dây diều đứt phựt, con diều lao vút về phía
mặt trời, về phía thiên đường, cho đến khi biến mất khỏi tầm nhìn. Không ai tìm
thấy nó ở đâu sau đó. Mahmood không hiểu sao mình làm được một con diều kỳ diệu
như vậy. Lão không thể làm lại một con giống như thế, nhưng bù lại, lão làm một
con có gắn ống sáo phát ra tiếng ngân nga như tiếng đàn vi-na khi nó lượn trên
không.
Vâng, đó là những ngày thoải mái thảnh thơi.
Nhưng vua Nawab đã chết từ lâu rồi, và cháu chắt ông ta cũng nghèo gần như Mahmood.
Thợ làm diều, giống như người làm thơ, cần
có người bảo trợ; nhưng bây giờ chẳng ai biết đến lão Mahmood nữa, chẳng ai hỏi
tên hay nghề nghiệp của lão, chỉ vì bây giờ quá đông người sống trên phố Gali,
và chẳng ai buồn để ý đến người hàng xóm.
Hồi trẻ,
khi lão bị ốm, hàng xóm thường đến thăm hỏi sức khỏe; nhưng nay, khi đời lão chẳng
còn bao nhiêu ngày thì chẳng ai đến viếng thăm. Quả thực như vậy vì hầu hết bạn
già của lão đã chết, con của lão đã lớn khôn, một đứa làm gần, còn đứa kia thì
làm tận Pakistan vào thời phân chia lãnh thổ nên không thể về thăm bà con.
Những đứa trẻ mười năm trước đây mua diều của
lão nay đã thành người lớn, đang lo kiếm sống, chẳng có thời gian để nghĩ đến
lão và những hoài niệm của lão. Chúng đã trưởng thành trong thế giới cạnh tranh
đang thay đổi nhanh chóng và thờ ơ với lão thợ diều chẳng khác gì với cây đa
bên đường. Cả hai đều bị xem như là thứ cố định vĩnh viễn, chẳng liên quan gì đến
cọng đồng chạy hung hục quanh họ. Không còn ai tụ tập dưới cây đa để bàn bạc
chuyện này, dự định chuyện kia; chỉ trong mấy tháng hè, đôi khi có người ghé
chút để tránh nắng trưa.
Nhưng dỉ nhiên có thằng cháu nội của lão.
Còn may lão có thằng con làm gần nhà, và con dâu ở với lão. Xem thằng bé chơi cũng
vui. Nó giống như một cây non đang đâm chồi nảy lộc.
Có sự giống nhau giữa cây và người. Cả hai lớn
lên cùng nhịp độ nếu không bị bỏ đói, bị hại hay bị chặt. Vào thời trẻ, cây và
người đều xinh đẹp rạng rỡ, đến tuổi xế chiều, cả hai đều còng xuống, dường như
để nhớ về quá khứ, cánh tay yếu đuối thì lộ ra ngoài nắng, và thở dài trút những
chiếc lá cuối cùng.
Lão Mahmood trông giống cây đa cổ thụ, tay
lão sần sùi và vặn vẹo như rể cây. Thằng Ali giống như cây mimosa mọc ở cuối
sân. Trong hai năm, cả cây lẫn thằng bé đã tràn đầy sức sống và niềm tin vào tuổi
thanh niên tương lai.
Tiếng động trên phố càng lúc càng nhỏ dần.
Mahmood không hiểu mình có ngủ gật và, như thường khi, mơ về một con diều xinh
đẹp và mạnh mẽ như con chim Garuda trong thần thoại Hindu. Lão muốn làm một con
diều thật đẹp để tặng Ali. Lão chưa có gì để lại cho nó.
Lão nghe văng vẳng tiến Ali nhưng không biết
nó đang gọi mình. Tiếng thằng bé dường như từ một nơi xa, rất xa.
Ali đang ở trước sân, nó hỏi mẹ đi chợ về chưa.
Khi thấy ông nội không trả lời, thằng bé đến gần, hỏi lại. Ánh nắng chiều chiếu
nghiêng qua đầu lão, và một con bướm trắng đậu trên chòm râu của lão. Mahmood lặng
yên, và khi thằng bé đặt bàn tay rám nắng của nó lên vai ông nội, nó chẳng thấy
ông động đậy gì. Thằng bé nghe tiếng gì đó tựa như tiếng mấy hòn sỏi trong túi
nó cọ nhau.
Đột nhiên nó sợ và quay bước ra cổng. Nó vừa
chạy xuống phố vừa kêu mẹ.
Con bướm rời râu ông lão bay về phía cây
mimosa. Trên cây đa, đột nhiên có cơn gió mạnh, nâng con diều lên cao, xa khỏi
thành phố hối hả vã mồ hôi, và đưa nó vào trời xanh bao la./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét