BMHWashington, D.C
‘Vườn tao ngộ’ ngày thứ ba –
Tri Ân Anh TPB VNCH
THANH DŨNG
(30.12.2015) – 250 quý Thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa đến từ Sài Gòn, Đồng Nai, Bình Dương, Bình Phước, Đắk Lắk, Hậu Giang, An Giang, Tiền Giang, Cần Thơ… tham dự buổi tri ân trong ngày thứ ba 30.12.2015 của chương trình ‘Tri Ân Anh – TPB VNCH’. Sáng có 121 quý ông và chiều có 129 quý ông.
Tổng số quý TPB VNCH tham dự trong ba ngày liên tiếp 28-29-30.12.2015 là 794 ông.
Pv.GNsP
Mời xem toàn bản tin gốc link ở dưới :
http://www.tinmungchonguoingheo.com/blog/2015/12/30/vuon-tao-ngo-ngay-thu-ba-tri-an-anh-tpb-vnch/
Ống kính phóng sự Tri ân TPB VNCH
Được biết, trong ngày hôm nay có 250 quý Thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa đến từ Sài Gòn, Đồng Nai, Bình Dương, Bình Phước, Đắk Lắc, Hậu Giang, An Giang, Tiền Giang, Cần Thơ… tham dự buổi tri ân trong ngày thứ ba của chương trình ‘Tri Ân Anh – TPB VNCH’. Sáng có 121 quý ông và chiều có 129 quý ông.
Tổng số quý TPB VNCH tham dự trong ba ngày liên tiếp từ ngày 28-30.12.2015 là 794 ông. 30/12/2015
GNsP (30.12.2015) – Ống kính phóng sự ngày 30.12.2015, trong Chương trình TPB VNCH chúng tôi ghi nhận: cuộc họp mặt ‘Tri Ân Anh – TPB VNCH’ diễn ra trong bầu không khí vui mừng hân hoan. Ban tổ chức chúng tôi nhận được tin buồn ông TPB Lê Văn Độ, sống tại huyện Xuyên Mộc, Vũng Tàu đột ngột qua đời. Cách đây mấy ngày, khi liên lạc với ông, ông còn tỉnh táo, vui vẻ nhận lời đến họp mặt. Tin buồn được cha Vinhsơn Phạm trung Thành thông báo với tất cả các ông, các anh em cùng hiệp thông cầu nguyện cho người vừa khuất. Cái sống cái chết biên giới chênh vênh, cuộc đời của quý ông TPB còn chênh vênh hơn nữa, rất nhiều người đã đến ghi danh, đã tham dự các chương trình nhưng bây giờ không còn nữa. Những vết thương trên cơ thể, những vết thương tâm hồn, kiếp sống nghèo khổ tật nguyền, tuổi già… tất cả những điều ấy đã đẩy những con người đang họp mặt ở đây đi giữa những cái biên giới của sống và chết.
Ống kính phóng sự cũng dừng lại nơi người TPB xem ra có tình trạng khốn khó nhất, ông đến từ miền đồng ruộng sâu của tỉnh Sóc Trăng, tiền xe ôm từ nhà đến bến xe Sóc Trăng gấp ba lần tiền xe từ Sóc Trăng lên đây. Cuộc chiến năm 1972 đã cướp đi đôi mắt của ông, đôi bàn tay của ông và hẳn là cả cuộc đời của ông nữa. Từ ngày ấy, ông sống vò võ một mình, đi hết tuổi xuân của mình rồi lững thững vào cuộc hoàng hôn của một kiếp người nương tựa vào người em, nuôi sống qua ngày, đút cho từng thìa cơm. Ông chia sẻ: “Quần áo tự giặt lấy bằng đôi chân, đôi ba ngày một tháng người em dâu xả lại bằng nước xà bông. Cứ vậy sống qua ngày chờ ngày chết, vất vưởng cuộc đời.” Ông chia sẻ với các cha đường xa quá, sức khỏe suy kiệt, có lẽ đây là lần cuối cùng ông đến, trên gương mặt chai sạn không biểu lộ cảm xúc ông nói lời từ biệt với các cha.
Ống kính phóng sự ngày hôm nay dừng lại nơi một số cặp, nhóm bạn bè, họ bồng bế nhau, họ dìu dắt nhau đến. 40 năm qua, họ gắn bó với nhau, chia sẻ ngọt bùi, có những điều không nói được với ai, họ có thể nói với nhau. Như thuở thời trai tráng, họ chuyền nhau điếu thuốc như đã từng chuyền nhau những điếu thuốc ở tiền đồn xa xăm, hay những đêm dừng quân đóng trại. Mối tình ‘huynh đệ chi binh’ vẫn ấm cúng như thuở nào.
Ống kính phóng sự ngày hôm nay dừng lại trên một khuôn mặt TPB đặc biệt. Bà xuất thân từ nữ quân nhân và bị thương tật khi đang phục vụ trong bộ chỉ huy quân đoàn. Xuất hiện trước các đồng đội cũ, bà lập lại kiểu chào của nhà binh, làm tất cả anh em bùng nổ tiếng reo mừng, vỗ tay tán thưởng. Vậy đó, một lần cho họ được hô to số quân của mình. Vậy đó, một lần cho họ được giơ tay chào nhau kiểu nhà binh. Như thế đủ tràn ngập niềm vui, đủ dư đầy hạnh phúc để tiếp tục sống, để tiếp tục đảm nhận thân phận của mình.
Ống kính phóng sự hôm nay, dừng lại trên khuôn mặt của một người ‘ca sĩ’, hơn 40 năm trước, bà đã gia nhập đơn vị Chính Huấn (Tổng cục Chiến tranh Chính trị Quân lực VNCH), bà đi khắp chiến trường của Miền Trung để hát cho lính nghe. 40 năm qua, bà vẫn hát âm thầm cho lính, cho những người bà yêu, cho những người yêu bà. Hôm nay, bà đột nhiên xuất hiện, cất cao tiếng hát và vẫn là hát cho lính nghe. ‘Anh nằm xuống sau một lần đã đến đây…’ tiếng hát vút cao để tưởng niệm những người đã nằm xuống trong cuộc chiến và ‘nếu một ngày không có em thì người yêu ơi đừng quên tôi nhé…’. 40 năm đi qua, làm sao có thể quên nhau. Đã có những giọt nước mắt lăn dài trên những gò má gầy guộc, chai sạn.
Kết thúc hai buổi sáng và chiều, cha Vinhsơn và cùng tất cả mọi người cất cao tiếng hát một bài hát chan chứa tình yêu thương của linh mục Lê Quang Uy, DCCT, tác phẩm ‘anh em chúng ta có chung một ngôi nhà’. Đất trời bao la thật nhưng đó là ngôi nhà của từng anh em TPB được sống và có quyền sống làm người.
Tổng số quý TPB VNCH tham dự trong ba ngày liên tiếp từ ngày 28-30.12.2015 là 794 ông. 30/12/2015
Pv.GNsP
Để nhớ, để thương...
Việt Nam Cộng Hòa và những Mùa Noel cũ
Không khí lễ Giáng Sinh đang rộn ràng khắp trời Bắc Mỹ có lẽ cũng gợi đôi chút nhớ nhung cho không ít độc giả người Việt, nhất là quý vị cao niên, về những mùa Noel cũ ở Miền Nam Việt Nam, vào thời Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa, lúc người Việt Quốc Gia còn nắm quyền điều hành xứ sở.
Xin đừng quên: Đúng buổi chiều Giáng Sinh 1964, Khủng Bố Việt cộng gài nổ xe bom tại Cư Xá Brink...
Xin đừng quên: Đúng buổi chiều Giáng Sinh 1964, Khủng Bố Việt cộng gài nổ xe bom tại Cư Xá Brink...
Mặc dù chinh chiến điêu linh, quê hương ngập tràn khói lửa, mỗi mùa Giáng Sinh về, cách riêng đối với người dân Sài Gòn, đã trở nên một dịp lễ hội đặc biệt. Tại trung tâm thủ đô, người ta tưng bừng bày bán thiệp Chúc Mừng Giáng Sinh và Năm Mới Dương Lịch khắp các vỉa hè, nhiều nhất là trên con đường Lê Lợi, còn gọi là Bonard. Từ thời thập niên 50, 60, những tấm thiệp thiết kế mỹ thuật, đa dạng, thường được in ấn tại ngoại quốc rồi nhập cảnh về, với nhiều màu sắc hình ảnh lung linh đã trở nên rất hấp dẫn đối với giới trẻ Sài Gòn. Đường Lê Lợi, cũng như đường Nguyễn Huệ và đường Tự Do thường không cho xe cộ lưu thông vào buổi chiều trước đêm Giáng Sinh. Cả khu vực như chỉ dành cho những người đi bộ vui chơi đêm Noel. Các quán cà phê đều đông đúc giới trẻ, vừa túm tụm nhâm nhi cà phê, vừa ngồi ngắm thiên hạ ngược xuôi.
Đúng buổi chiều Giáng Sinh 1964, Khủng Bố Việt cộng gài nổ xe bom tại Cư Xá Brinks này (nằm trên đường Hai Bà Trưng Quận 1 Sài Gòn) giết hại 2 binh sĩ Đồng Minh và nhiều thường dân Việt. Ngày nay, nơi này thành Park Hyatt Hotel.
Giáng Sinh 1965, binh sĩ VNCH và đồng minh tặng quà cho trẻ cô nhi một trại mồ côi
của Công Giáo tại Xuân Lộc.
Chủ nhân các quán cà phê cũng thường trang trí với cây thông nho nhỏ đặt trên quầy và mở nhạc Noel. Xen lẫn những giai điệu Giáng Sinh rộn ràng của Âu Mỹ thế nào cũng có lẫn những nhạc phẩm về mùa Noel của các nhạc sĩ Việt. Không ít người Việt lớp cũ có lẽ vẫn còn nhớ những năm xưa Đài Phát Thanh Sài Gòn thường phát lại nhạc phẩm “Mùa Sao Sáng” của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông qua giọng hát Giao Linh: “Một mùa sao sáng / đêm Noel Chúa sinh ra đời / người hẹn cùng tôi / ngày về khi đất nước yên vui…” Lời hát thường vang lên vào dạo đầu tháng 12, nửa như báo trước một mùa lễ lớn sắp về, nửa như nhắc nhớ hoàn cảnh loạn ly của xứ sở.
Nhà Thờ Đức Bà Sài Gòn chiều Noel 1964.
Binh sĩ Đồng Minh phát quà cho trẻ em Việt trong vùng chiến sự mùa Noel 1965.
Thời đó, tuổi trẻ nam giới không mấy người tránh được đời quân ngũ, làm bổn phận của người thanh niên, bảo vệ đồng bào, bảo vệ miền Nam Tự Do, khi quê hương đang lâm vào cơn nguy biến. Từng năm từng năm qua, hết động viên từng phần, và đến năm 1968 thì toàn phần Tổng Ðộng Viên. Với những chàng thư sinh phải xếp bút nghiên theo việc đao binh, thì cảnh “anh tiền tuyến, em hậu phương” cũng càng lúc càng thêm phổ biến. Có lẽ có phần từ thực tế này mà nảy sinh một dòng nhạc riêng biệt gọi là “Nhạc Giáng Sinh” qua tiếng hát của các ca sĩ thời thượng hồi đó như Thanh Lan, Thanh Thúy, Lệ Thu, Carol Kim... Nhạc Giáng Sinh Việt không rộn ràng như nhạc Noel Âu Mỹ, trái lại còn có thể ảm đạm, thậm chí buồn bã. Giai điệu lẫn ca từ ám ảnh nỗi buồn chiến tranh (những cuộc tình phân ly, những người tình cùng đi lễ nửa đêm, cùng quỳ thề nguyện trong giáo đường, những yêu nhau rồi lại xa nhau, v.v...)
Gót chinh nhân - chiến binh Úc Đại Lợi - một chiều Noel 1966
Nữ lưu Việt Nam Cộng Hòa những ngày Noel cuối năm 1970.
Dòng nhạc Giáng Sinh hay những mùa Noel cũ dễ khơi gợi niềm luyến tiếc một thời Việt Nam Cộng Hoà cách chung và một thời tuổi trẻ rất riêng tư của không ít người Việt. Trong hơn 20 năm, dù gặp hoàn cảnh bất lợi, người Việt quốc gia đã kịp giúp xứ sở của mình thăng hoa: giáo dục khai phóng, xã hội năng động, cầu tiến chưa từng thấy. Bây giờ, gần nửa thế kỷ trôi qua, nhưng tâm lý... hoài cổ có lẽ càng khiến dòng nhạc Giáng Sinh, cũng như những kỷ niệm Giáng Sinh xa xưa của một thời chinh chiến càng thêm tha thiết. Xem lại những hình ảnh Sài Gòn xưa cũng có thể vừa để hoài niệm, vừa để trân quý một thời đại tốt đẹp mà những giá trị của nó chưa hẳn đã mai một qua thời gian.
Dòng nhạc Giáng Sinh hay những mùa Noel cũ dễ khơi gợi niềm luyến tiếc một thời Việt Nam Cộng Hoà cách chung và một thời tuổi trẻ rất riêng tư của không ít người Việt. Trong hơn 20 năm, dù gặp hoàn cảnh bất lợi, người Việt quốc gia đã kịp giúp xứ sở của mình thăng hoa: giáo dục khai phóng, xã hội năng động, cầu tiến chưa từng thấy. Bây giờ, gần nửa thế kỷ trôi qua, nhưng tâm lý... hoài cổ có lẽ càng khiến dòng nhạc Giáng Sinh, cũng như những kỷ niệm Giáng Sinh xa xưa của một thời chinh chiến càng thêm tha thiết. Xem lại những hình ảnh Sài Gòn xưa cũng có thể vừa để hoài niệm, vừa để trân quý một thời đại tốt đẹp mà những giá trị của nó chưa hẳn đã mai một qua thời gian.
Tạp chí LIFE ghi lại hình ảnh một người trai Việt thời loạn (Chuẩn Úy VNCH )
bắt tay vị Tướng Hoa Kỳ..
Một góc Sài Gòn mùa Noel 1972.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét