Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

Ảnh Đặng Đức Cương

Font Times New Roman

BÊN BỜ VỰC THẲM
 Thái Quốc Mưu


Trước kia Ba tôi là một bác sĩ rất nổi tiếng ở miền Tây Đô. Mẹ tôi mất khi tôi mới vào bậc trung học. Ba rất thương tôi. Sau khi tôi đậu xong bằng Tú Tài toàn phần, Ba khuyên tôi nên thi vào Y khoa để nối tiếp nghề nghiệp của ông. Nhưng tôi không đồng ý, vì tính tôi rất khiếp đảm khi thấy máu và xác người chết. Trong tôi có hai chọn lựa, ngành mô phạm hoặc luật.


Nhưng gia đình tôi không có truyền thống là nghề gõ đầu trẻ. Bác tôi là một luật sư tên tuổi ở Sàigòn, ông khuyên tôi nếu không nối nghiệp cha thì theo nghề bác. Tôi ghi danh vào đại học Luật Khoa. Trong thời gian học luật tôi sống với gia đình Bác tôi ở Sàigòn.

Có lẽ trong tôi có truyền thống ngành luật, dường như như vậy, vì ngoài bác tôi, ông Nội tôi cũng là luật sư, chú tôi, cô tôi đều là những luật gia tên tuổi. Theo ngành luật đối với tôi rất hữu lý, thích hợp và đủ điều kiện. Tôi có mộng vào ngành ngoại giao nên chọn ban Công Pháp Quốc Tế. Thời gian nầy tôi có người yêu. Thọ, hơn tôi tám tuổi, tốt nghiệp Quốc Gia Hành Chánh, ngạch Đốc Sự hạng hai, khi anh ra trường với điểm tối ưu. Sự nghiệp của anh khởi đầu bằng chức vụ Trưởng Ty Nội An ở Tòa Hành Chánh Gia Định. Hiện đang chuẩn bị lên đường nhận chức vụ Phó Tỉnh Trưởng Hành Chánh ở  một tỉnh cách Sàigòn chưa đầy bốn mươi cây số.

Ngoại trừ bị mất Mẹ khi còn non dại, nhưng bù lại trong cuộc sống, tôi luôn luôn có nhiều may mắn và luôn có những hình ảnh tốt đẹp trong đời tôi. Ba rất cưng yêu, Nội hết lòng thương mến. Các bác, chú, cô đều tỏ ra nuông chiều săn sóc. “Nó sớm mất Mẹ mà, mình hãy đổ tình thương vào nó!” Những người thân yêu của tôi thường bảo nhau như thế!

Tôi kể rõ như vậy, không có ý đề cao gia thế của mình, nhưng để quý độc giả biết và khi đọc tiếp phần sau dễ dàng cảm thông cho tôi.

Vốn sinh ra trong một gia đình thuộc dòng tộc thượng lưu, tôi được dạy dỗ, giáo dục chu đáo và cho học hành rất đàng hoàng. Cá nhân tôi cũng là thành phần trí thức trẻ. Thế nhưng, vì sao tôi có thể đi ngược lại những gì đã được dạy dỗ, giáo huấn...? Và vì sao tôi bị sa vào con đường đứng bên bờ vực?

Cuộc sống đầm ấm và hạnh phúc của tôi êm đềm trôi theo năm tháng, tưởng chừng không gì thay đổi được cho đến khi tôi vừa lấy xong chứng chỉ thứ hai, thì biến cố tháng Tư năm 1975 xảy đến. Trong thời gian hỗn độn ấy, vì đường sá cách trở. Ba tôi không kịp đón tôi về Cần Thơ. Ông vượt biên và mất tích. Cô, chú tôi ra đi cũng vắng bặt tăm hơi. Nội tôi buồn rầu rồi cũng qua đời. Bác tôi bị tập trung cải tạo. Tài sản bị tịch thu. Bác gái cùng các anh chị chú bác với tôi và cả tôi, tất cả đều bị tống xuất khỏi ngôi biệt thự sang trọng thân thương quen thuộc được tạo dựng bằng tài năng, trí óc và sức lực của bác tôi trên đường Phan Thanh Giản. Riêng Thọ, anh cũng cùng chung số phận với hơn triệu người thuộc các thành phần Quân, Công, Cán, Chánh trong chế độ Việt Nam Cộng Hòa vừa bị mai một. Anh bị đưa ra Bắc.

Đời tôi đang từ đỉnh cao nhất, bỗng nhiên hụt hẫng rơi xuống tận cùng đáy vực. Song, tôi vẫn có niềm tin và hy vọng.

Mười sáu năm sau, Thọ được trả tự do, chúng tôi làm lễ thành hôn trong hoàn cảnh nghèo nàn. Khi ấy tóc hoa râm đã điểm trên mái đầu Thọ, và tôi đang ở vào lứa tuổi xấp xỉ bốn mươi. Trong đêm động phòng Thọ không ngờ, qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm, khổ đau, chờ đợi tôi vẫn giữ được “cái nghìn vàng” của người con gái để hiến dâng cho chồng.

Mười mấy năm trong trại tập trung cải tạo trên rừng sâu nước độc, thể xác Thọ đã bị mất đi nhiều phần sinh lực, anh gầy còm, xanh xao. Những khi trái trời, trở gió anh thường hay bị đau nhức hoặc ho. Đôi khi ho, anh nhổ ra cả bụm máu tươi.               

Chức danh Trưởng Ty Nội An, ban đầu đối người chiến thắng nó ghê tởm và khủng khiếp hơn nhiều so với chức vụ Phó Tỉnh Trưởng Hành Chánh. Anh “đền tội” lâu năm chỉ vì chức danh nghe qua có vẻ là kẻ đương đầu nguy hiểm.

Năm sau tôi cấn thai, cũng là lúc chúng tôi sắp sửa lên đường sang định cư trên đất nước Hoa Kỳ. Đến nơi, sau thời gian ngắn ổn định những nhu cầu cần thiết, Thọ vui vẻ cơm gói ngày ngày đến hãng cặm cụi làm việc. Tôi sắp ngày sinh nở. Thọ không cho tìm việc làm.

Thời gian cứ thế trôi qua, thoáng chốc đã bốn năm trên xứ người. Giờ nầy chúng tôi đã có hai cháu khá xinh. Tôi vẫn ở nhà chăm sóc con, thêm việc bằng cách nhận giữ thêm vài trẻ.

Vì nhu cầu của hãng, trong gần hai năm qua, Thọ bị chuyển từ ca ngày sang ca đêm. Anh làm từ tám giờ sáng đến gần năm giờ sáng mới về đến nhà. Bởi thế, sức khỏe anh ngày càng suy giảm, tôi khuyên anh nên xin đổi lại làm ca ngày như trước, nếu không được thì nên tìm hãng khác, nhưng anh cương quyết giữ nơi làm cũ. Lý do đơn giản là gần năm năm làm việc, đồng lương của anh bây giờ đã trên mười lăm đồng một giờ, trong khi nếu xin vào hãng mới, lại bắt đầu từ đồng tiền thấp hơn.

Do giờ giấc làm việc khắc nghiệt của hãng, nên Thọ dường như quá mệt mỏi, anh không còn thời gian và nghĩ đến việc chăm sóc mẹ con tôi. Phần tôi, tối ngày bận bịu trong việc chăm chăm nom hai đứa con của mình và mấy đứa trẻ tôi nhận giữ.

Cái chu kỳ khắc nghiệt và khủng khiếp theo năm tháng bám chặt lấy chúng tôi. Tối tối Thọ xách cơm đi đến tờ mờ sáng mới về. Về đến nhà trong trạng thái mệt nhọc, anh lăn ra ngủ vùi. Còn tôi, đêm nằm quạnh hiu trên chiếc giường vắng bóng chồng. Sáng sáng thức dậy khi thấy Thọ đang say nồng giấc ngủ, tôi nhìn anh lòng cảm thương dâng trào và tôi cũng thương cả chính tôi nữa.

Tuổi tôi năm nay vừa đúng bốn ba, những chị em ở vào lứa tuổi tôi bị vắng chồng hay không may sớm bị phần góa bụa, mới có thể hiểu được lòng tôi. Tôi là một người đàn bà, một sinh vật giống cái, tôi cần sự ve vuốt mơn trớn và ngay cả sự ân tình như những người phụ nữ có cuộc sống đầy đủ vật chất lẫn tinh thần.

Có lẽ Thọ cũng hiểu được điều đó, nhưng sức khỏe anh không cho phép. Riêng tôi, tôi có ý nghĩ Thọ đã bỏ quên tôi.

Những tấm check trên ba trăm bạc mỗi tuần, được trả bằng sức lao động của Thọ, anh vẫn trao tôi đều đặn. Nhưng giờ đây tôi lại nhận ra, những tấm check ấy đã mất đi phần ý nghĩa trong cuộc sống lứa đôi.

Cuộc sống của con người không phải chỉ có tiền mà còn phải có những nhu cầu khác quan trọng chẳng kém hơn tiền bạc. Hơn năm qua, Thọ chỉ lo toan về phần vật chất và anh đã bỏ quên tôi ở phần đời sống vợ chồng. Tôi rất buồn, đôi khi còn oán hờn anh.

Là một người trí thức, ít ra chính Thọ phải hiểu, trên phương diện sinh học, khi còn trong giai đoạn chỉ là cái phôi, dù giới tính nam hay nữ, mỗi cái phôi đều có đặc tính của cả hai giới tính. Vì thế, khi đã lớn lên và trở thành giới tính thuần nhất, dù nam hay nữ đều cảm thấy bản thân mình vẫn còn nhớ đến phần hòa hợp thuở ban đầu. Và nó phải được bổ sung mãi, phải được đền bù bằng sự cộng hưởng từ giới tính khác. Sự đền bù ấy phải được thực hiện thiết thực, thường xuyên và nó quan trong trọng chẳng kém gì thức ăn, nước uống... Tôi cũng vậy, vì tôi chỉ là phân nửa của một con người trọn vẹn.

Tình cảm Thọ đối với tôi vẫn bình thường,  nhưng trong lòng tôi, tôi cảm thấy anh không chu toàn trách nhiệm một người chồng. Từ đó, tôi cảm thấy lòng mình buồn bã cô đơn.

Trước khi xem tiếp phần dưới đây, xin quý vị độc giả hãy nghiêm khắc lên án, hãy nguyền rủa tôi, một người đàn bà không chung thủy. Nhưng cũng xin cho tôi được nói. Vâng! Xin cho tôi được nói sự thật của lòng tôi, cho tôi xin thay mặt những chị em phụ nữ khác cùng lứa tuổi với tôi, có cùng hoàn cảnh như tôi hoặc, những chị em không may trở thành sương phụ khi tuổi đời còn phơi phới như tôi, đang sống trên đất nước dư thừa vật chất và phim ảnh đã hỗ trợ sự gào thét trong lòng chúng tôi.

Tôi đã mất nhiều đêm không ngủ, khi đối diện với lương tâm mình, khi nhìn chồng tôi phờ phạc sau ca làm đêm về, khi nhìn hai đứa con thơ ngây đang nô đùa.

Hàng triệu triệu năm qua, triệu triệu năm sắp tới, tình cảm và nhu cầu của con người vẫn luôn là một. Khác chăng chỉ về hình thức, cách biểu hiện mà thôi! Từ lúc mới tạo dựng cho đến bây giờ, trong thế giới sinh vật đều có sự dung hòa giữa hai giới tính. Mất một phải tìm, thiếu một phải kiếm. Trong xã hội con người từ thời thượng cổ đến khi bước vào thềm thế kỷ hai mươi mốt nầy, nhân loại vẫn không vượt khỏi nguyên lý đó. Còn tôi, tôi cũng chỉ là một sinh vật bé mọn mang giới tính nữ.

Nếu Thọ không đau, nếu tôi quyết định không nghe lời Thọ, ở nhà không đi dự lễ cưới con một người bạn của anh hôm ấy, và nếu không có sự sắp đặt chẳng biết từ đâu... Có lẽ lòng chung thủy của tôi đối với Thọ không sớm chiều bị mai một.

Khi tôi bước vào nhà hàng, thì thực khách đã đông, sau phần ký tên vào sổ lưu niệm, chụp ảnh với cô dâu chú rể, tôi được mời đến ngồi chung bàn với vài người đàn bà xa lạ. Ngồi khá lâu, cùng nhau chuyện vãn bâng quơ, chiếu lệ. Bỗng nhiên, linh cảm cho tôi biết có ai đó nhìn trộm từ phía sau mình. Tôi quay lại và bắt gặp cái nhìn đắm đuối, phát ra từ ánh mắt của một người đàn ông xa lạ. Ông ta có dáng dấp của một nhà trí thức, gương mặt đầy đặn, ngũ quan cân xứng, mái tóc được cắt cao, kiểu thông thường như những người đàn ông lớn tuổi, dáng vẻ đạo mạo, đàng hoàng.

Khi tôi quay nhìn, ông ta không bỏ lỡ cơ hội và khẽ cúi đầu chào tôi. Tôi cũng gật đầu đáp lại. Bất ngờ, ông ta tiến đến làm quen:

- “Xin lỗi, nhìn bà tôi ngờ ngợ quen, không nhớ đã gặp nơi nào?”

Tôi hiểu đó là câu xã giao, gợi chuyện. Nhưng lòng cảm thấy vui vui, tôi đứng lên và cười:

- “Có lẽ ông đã gặp tôi ở siêu thị nào đó thì phải!”

Ông ta cũng cười, nụ cười thật đôn hậu:

- “ Tôi là Phong, xin lỗi, tôi có thể biết quí danh của bà?”

Không chút ngại ngùng, tôi đáp:

- “ Hân hạnh được biết ông Phong. Còn tôi là Thanh Nhã”.

Phong tấn công:

- “Thanh Nhã, cái tên rất đẹp, được đặt cho một con người vừa quý phái vừa xinh đẹp như bà”.

Tôi cảm thấy lòng sung sướng, mặc dù tôi cũng biết đó chỉ là lời khơi mào cho cuộc tấn công không chùng bước. Tôi nghĩ đến Thọ, trước kia anh thường hay bảo tôi, “em đẹp, đẹp tuyệt trần”. Nhưng thời gian hơn năm nay, thay vì cho nhau những lời như thế, bằng những câu chán nản, thán oán “không biết anh có giữ nổi em không?”

Những khi ấy, tôi nghĩ, có lẽ Thọ cảm nhận ra sức khỏe của mình ngày càng xấu đi, không cung ứng được cho nhu cầu của người vợ trẻ và cũng có lẽ anh cảm thấy trước điều gì đó sắp xảy ra trong đời sống vợ chồng……...

Tôi đang nghĩ ngợi, thì Phong cắt đứt bằng câu:

- “Trường hợp không gì trở ngại, Thanh Nhã có thể cho phép chúng mình xem nhau như bạn?”

Tôi nhủ thầm, “gớm thật, đây không phải là tay vừa! Chưa chi đã bảo “chúng mình, chúng ta rồi”. Tuy nghĩ thế, nhưng lòng tôi cảm thấy thích thú. Sự dại dột của phái yếu là thích khen và được “bốc”. Tôi cảm thấy mình cũng dại dột như thế. Nhưng trong tôi, không một giác quan nào bảo, “đừng!” Tôi lại vui vẻ gật đầu.

Buổi lễ cưới bắt đầu, một xướng ngôn viên đại diện hai họ bước lên khán đài. Phong trao tôi tấm danh thiếp và xin số phone của tôi.  Phong trở lại chỗ ngồi của mình. Tôi liếc nhanh qua tấm danh thiếp đang cầm trên tay: “ Vũ Phong, giám đốc nhà xuất bản...”

Về nhà, dù đối với Phong với tính chất xã giao thường lệ, nhưng có điều khác lạ thấm nhập vào tâm hồn tôi. Tôi lắc đầu xua đuổi nó khi nhận ra trong lòng tôi có nhen nhúm sự phản bội Thọ.

Bẵng đi hai tuần, tôi chẳng hề có tin tức gì về Phong, một hôm Phong gọi đến tôi. Từ đó, chúng tôi thường gọi cho nhau, kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện về những gì cuộc đời mình đã đi qua. Và cũng từ đó, chúng tôi thay đổi các xưng hô với nhau. Song, tôi chẳng biết gì lý do gì, tôi không hề kể với Phong, rằng tôi đang sống với Thọ, mà chỉ cho Phong biết, ban ngày tôi rất bận vì phải trông coi bốn trẻ nhỏ, đến tám giờ tối, mới được rảnh rang sau khi những người gởi trẻ đến đem con về. Phong vô tình không biết, tôi khéo léo tránh trường hợp Phong gọi phone đến khi có Thọ ở nhà. Trong khi Thọ vẫn vô tình, đêm đi, ngày ngủ.

Một hôm, Phong ngỏ ý muốn đến nhà thăm tôi. Tôi hốt hoảng khước từ. Trưa hôm ấy, sau khi dỗ dành mấy đứa trẻ ngủ yên. Tôi vào phòng, nằm bên Thọ. Những ý nghĩ về Phong dù không muốn, nhưng chẳng biết vì sao nó cứ lởn vởn trong đầu tôi. Tôi muốn xóa tan nó, bằng cách nghiêng người qua ôm chặt Thọ.

Trong cơn say ngủ, Thọ ú ớ, “anh mệt lắm, để yên anh ngủ tí đi em!” Tôi chán nản, ngồi lên. Chuông điện thoại reo vang. Tôi chạy ra nhấc phone. Giọng Phong từ đầu dây bên kia hớn hở:

- “Em cho phép, chiều nay Anh đến thăm em nhé!”

Tôi cương quyết:

- “Không, anh không được đến.”

Giọng Phong bướng bỉnh:

- “Nhưng anh vẫn cứ đến.”

Tôi quả quyết:

- “Em nhất định không tiếp.”

Tưởng thế là thôi. Tôi chẳng ngờ hơn tám giờ tối hôm ấy Phong đến thật. Nghe tiếng chuông, nhìn lỗ thông ngoài thấy anh, tôi nén lòng im lặng. Chuông reo giục giã tôi vẫn lặng im. Tôi quay mình bước lên tầng trên mà nghe lòng rung rung se thắt, hé màn cửa sổ nhìn xuống, tôi thấy Phong lủi thủi bước lên xe ra về. Lòng tôi tê buốt. Tôi thấy lòng mình đã nặng về Phong, nhưng tôi cũng không muốn phụ Thọ. Và tôi chẳng biết mình giữ được lòng chung thủy với Thọ đến bao giờ?

Vào khoảng sáu giờ sáng hôm sau, trong khi Thọ còn say giấc. Phong phone cho tôi, anh trách tôi bằng lời lẽ thống thiết. Tôi thấy lòng mình se thắt. Phong than van nài nỉ. Cuối cùng tôi nhận tiếp Phong và buộc Phong hứa chỉ đến một lần thôi. Tôi khéo léo nhắc lại Phong chỉ đến sau tám giờ tối - giờ Thọ đang trong hãng, nhưng tôi nói dối Phong rằng sau giờ ấy những đứa trẻ tôi nhận giữ mới được người nhà đến đón chúng về. Tôi dối Phong, anh không biết và ngoan ngoãn theo lời.

Tối đến, Thọ đã đi làm từ 6 giờ chiều,  tôi thấy thời gian chậm lại và cảm thấy lòng mình bồn chồn kỳ lạ. Tôi chọn cho mình chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng màu vỏ hột  gà, trang điểm nhẹ và ngồi trước máy Tivi mà lòng nghĩ mãi tận đâu đâu, tôi hồi hộp lạ lùng.

Trong thời gian ấy, tôi nhận ra mình đã phản bội Thọ, nhưng tôi vẫn muốn gặp Phong. Những mâu thuẫn dày xéo trong tôi, cuối cùng lòng tôi lại ngã về cuộc gặp gỡ phản bội nầy.

Phong đến, tôi thở phào, vội vàng mở cửa. Anh vừa bước vào liền ôm chặt lấy tôi. Tôi đồng tình ôm chặt và gục đầu vào vai anh. Phong hôn tới tấp vào mặt, váo trán, vào cổ, vào gáy tôi, hơi thở anh dồn dập ấm nồng, lòng tôi rộn lên nóng bỏng. Không kềøm được những xúc cảm cuồng nhiệt khiến tôi khẽ rên rỉ, đón mời. Môi Phong tìm môi tôi, tôi rún người quằn quại. Phong nói thì thào:

- “Mình vào phòng nằm nói chuyện nghe em!”.

Tôi biết việc gì sẽ xảy ra, nhưng tôi ngoan ngoãn như con trườu, chúng tôi dìu nhau lên phòng ngủ của tôi.

Phong khỏe mạnh, điêu luyện trong tình trường, anh đáp ứng những gì mà cơ thể tôi cần thiết trong khi Thọ đã bỏ lại sau lưng. Tôi hả hê hưởng thụ và cảm nhận sung sướng tràn trề, đắm đuối trong hoan lạc. Tôi xiết chặt thân chàng.

Sau cuộc mây mưa, tôi bảo Phong:

- “Anh ở với em đêm nay nhé!”.

Nói xong tôi giật mình, nên nói lại:

- “Đến ba bốn giờ sáng rồi về cũng được”.

Phong bảo:

- “Đã ở thì phải ở đến chín, mười giờ sáng luôn, sao lại phải về lúc ba, bốn giờ khuya? Nhưng hôm nay anh bận, mười hai giờ anh về”.

Tôi thở phào nửa mừng nửa hối tiếc, vì nếu Phong ở lại thì tôi chẳng biết phải làm sao, năm giờ Thọ đã về rồi kia mà! Tôi dối gạt bằng cách đẩy đưa:

- “Thôi tùy anh. Em nói ba, bốn giờ sáng là vì em biết nếu anh ở lại anh sẽ... em nữa. Em cần có thời gian nghỉ ngơi để sáng còn coi mấy đứa nhỏ.

Phong chẳng nói gì thêm, anh nghiêng người sang tôi. Bàn tay anh phiêu du bất tận trên thân thể trần trụi của tôi. Nhiều lần tôi co rún người hân hoan đón nhận.

Chiếc đồng hồ trên tường đổ mười hai tiếng giục giã, tôi hối tiếc ôm chầm lấy Phong chẳng muốn xa rời. Cuối cùng, chúng tôi cùng vào phòng tắm. Tôi nhìn Phong:

- “Anh sao mà..!”

Phong cười:

- “Có lẽ lâu rồi anh không gần gũi đàn bà”.

- “Thật không?”.

- “Thật chứ em!”

Tôi nghĩ có lẽ Phong nói dối, nhưng qua lời khẳng định ấy làm tôi rất hài lòng. Lát sau, tôi đứng lên vòng tay qua cổ Phong, âu yếm nhỏ giọng:

- “Mai anh đến với em?”

Phong nhìn tôi đậm đà
:
- “Anh mê em rồi”.

Tôi dúi đầu vào ngực anh:

- “Anh nói xấu em phải hôn?”

Phong cười. Chúng tôi trở vào phòng ngủ. Phong lấy áo ngủ khoác vào tôi. Xong anh mặc lại áo quần, trong khi tôi cài khuy cổ áo anh, Phong sờ sẫm lần chót:

- “Em thật tuyệt vời!”

Phong ra về, tôi lên giường nằm lòng cảm thấy thoải mái. Những khao khát bao năm trong tôi giờ đây đã được thỏa mãn. Tôi mỉm cười đi vào giấc ngủ êm đềm.

***

Thường khi Thọ về, anh vào phòng mình ngủ, chỉ khi nào thức dậy anh mới xuống ăn cơm, chuyện vãn hoặc xem tin tức trong Tivi một chút rồi tiếp tục đi ngủ. Anh bỏ tôi suốt ngày cặm cụi với hai con và mấy đứa trẻ tôi nhận giữ. Đó như là một điệp khúc của bản nhạc tình buồn.

Hôm ấy, trong giờ cơm. Thọ ăn rất ít, nhìn anh tôi thấy sắc mặt xanh xao, lộ nét mệt nhọc hơn. Lòng tôi cảm động, hối hận về sự phản bội của mình. Sự hối hận thương yêu lẫn lo lắng xáo trộn trong lòng tôi.

Tôi nói:

- “Anh mệt? Hay là anh lấy mấy ngày vacation nghĩ dưỡng sức vài hôm hoặc tìm job ban ngày cho sức khỏe đỡ hơn.”

Thọ thở mệt nhọc:

- “Bây giờ kinh tế đang xuống, hãng xưởng khó tìm, kiếm một hãng có đồng lương kha khá đâu phải chuyện dễ dàng. Thôi thì còn nước, còn tát.”

- “Nhưng dù sao anh cũng phải nghĩ đến sức khỏe của mình chứ! Vả lại, anh cũng cần có thì giờ gần gũi với em, với con nữa chứ anh!”

Ý tôi muốn nhắc Thọ đừng bỏ quên chuyện tình cảm cũng như nhiệm vụ làm chồng. Nhưng anh không hiểu hoặc cố tình không hiểu, hay là hiểu nhưng để né tránh, nên nói:

- “Ngoài giờ giấc ở hãng anh có đi đâu đâu, không gần gũi mẹ con em là gì?”

Anh nén tiếng thở dài rồi tiếp:

- “Anh muốn tạo dựng ít tiền để dành, nếu rủi ro anh có bề gì em cũng không phải vất vả lắm!”

Nỗi hối hận dâng ngập lòng tôi, tôi rơi nước mắt:

- “Anh nghĩ chuyện gì không đâu! Tiền bạc chỉ là phương tiện cho đời sống, có nhiều xài nhiều, có ít tiêu ít, “khéo ăn thì no, khéo co thì ấm”. Em muốn anh hãy chú trọng đến sức khỏe của anh hơn!”

Sau một cơn ho, Thọ nhìn tôi, giọng yếu ớt:

- “Anh thật có lỗi với em. Em còn trẻ đẹp quá mà anh thì...”

Nói chưa dứt câu, dừng lại để thở rồi anh nghẹn ngào tiếp:

- “Mà anh thì không còn đủ sức lực để cung phụng cho đời sống vợ chồng. Anh thấy anh có lỗi”.

Tôi quỳ xuống ôm chầm lấy anh, vừa thật tâm, vừa lừa dối:

- “Không, anh không cần nghĩ gì về chuyện đó. Trong hoàn cảnh nào, em cũng vẫn là người vợ của anh. Chúng mình đã có với nhau hai đứa con rồi!”

Thọ vuốt vuốt tóc tôi, anh nói trong tiếng nấc:

- “Anh biết em rất thương anh. Nhưng trong tình yêu hay trong tình nghĩa vợ chồng, con người đâu phải chỉ sống bằng ánh mắt nhìn nhau không đâu em!”

- “Em biết, nhưng chúng mình đã luống tuổi rồi. Em chẳng cần gì khác. Em chỉ cần anh và hai con của chúng ta.”

Thọ đỡ tôi đứng lên:

- “ Anh biết và anh cũng hiểu rõ lòng em. Nhưng lòng anh vẫn không sao tránh được ý nghĩ, không biết anh giữ được em đến ngày nào đây?”

Tôi hốt hoảng, thầm nghĩ hay là Thọ đã biết chuyện vụng trộm đêm qua giữa với Phong. Tôi bụm miệng anh:

- “Anh đừng nghĩ vẩn vơ. Anh không tin em sao?”

Thọ gượng cười:

- “Dĩ nhiên là anh rất tin em, nhưng em còn rất trẻ. Sức khỏe em còn dồi dào. Em không thể ép xác mãi như thế nầy được!

Nói xong, Thọ buồn bã đứng dậy lên lầu để ngủ tiếp. Nhìn theo, tôi thấy đôi bờ vai anh run run. Còn lại một mình ở phòng ăn, tôi cảm thấy lòng hối hận vô bờ, sư ăn năn lỗi lầm làm nghẹn lòng tôi. Thọ là người chồng tốt, anh hết lòng hết dạ yêu thương, thế mà tôi đã đáp lại tình yêu thương đó bằng sự phụ bạc, ngoại tình.

Dọn dẹp chén bát xong, tôi trở lên phòng mình sau khi xem lại mấy đứa bé đang say giấc. Ngả người trên chiếc giường êm ấm, tôi chợt nghĩ đến những hình ảnh đêm qua cùng Phong quất quít nồng nàn trên đó. Tôi liếm môi nhớ lại bàn tay vuốt ve mơn trớn của Phong mà lòng thì cố nghĩ đến Thọ để đè nén lòng mình.

Nhớ đến Phong, tôi nhớ nhung thèm khát, nghĩ đến Thọ tôi hối hận ăn năn. Tôi cố xua đuổi hình ảnh Phong ra khỏi tâm thức tôi, nhưng nó cứ chờn vờn trong tim óc. Tôi cố nghĩ đến Thọ, đến tình yêu nồng thắm của anh dành cho tôi nhưng sao bóng hình Thọ cứ chỉ nhạt nhòa. Hình ảnh mạnh khỏe đầy sinh lực của Phong đã làm nhạt nhòa bóng hình xanh xao gay guộc của Thọ trong tôi. Tôi úp mặt vào gối khóc nức nở. Cuộc chiến nội tâm dằn xéo tôi, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng.      

Thọ vẫn đi làm, Phong lại đến. Tôi đón nhận và tận hưởng những gì Phong trao tôi bằng cách say mê nồng nàn. Giây phút lặn hụp cuồng nhiệt trong ân tình trôi qua. Phong nằm ngửa người thản nhiên dang tay chân thoải mái, tôi gối đầu lên tay anh, xoa xoa bờ ngực căng đầy, nở rộng.

Phong hỏi:

- “Anh có điều thắc mắc, anh muốn biết sự thật, xin em hãy nói thật. Vì sao em không cho anh gọi phone hay đến ban ngày, còn ban đêm phải đến đúng giờ qui định?”

Tôi dối anh:

- “Em đã nói với anh rồi mà... Ban ngày em bận lắm, phải trông mấy đứa nhỏ, tối đến phải sau 8 giờ người nhà chúng mới đến đón về”.

Phong chẳng chịu, anh tiếp:

- “Anh nhận thấy có điều gì em muốn giấu anh và điều đó có thể gây bất ổn cho tình cảm giữa hai chúng ta. Anh cảm nhận dường như em chưa thành thật với anh. Em dấu anh điều gì? Tại sao chúng ta không thể san sẻ với nhau những điều thầm kín ấy?”

Tôi khẽ thở dài, cuối cùng tôi thú thật tất cả với Phong, tôi còn có Thọ, một người chồng rất tận tụy với gia đình, thương yêu vợ con rất mực.

Nghe xong. Phong giật thót người, nét mặt Phong se lại. Đôi mắt hiện lên nét buồn. Giọng anh trầm trầm thấp xuống:

- “Anh xin lỗi em. Anh đã làm một điều mà anh không ngờ là anh xúc phạm đến em và đến gia đình em. Anh rất ân hận và anh rất cảm phục em đã can đảm nói thật và đã giúp anh dừng lại kịp thời, đúng lúc. Anh hoàn toàn thông cảm hoàn cảnh của em và của chính anh. Anh tin rằng lòng can đảm ở em sẽ giúp em giữ được tình tốt đẹp, bảo vệ hạnh phúc gia đình và tương lai các cháu. Từ hôm nay, anh sẽ không bao giờ dám quấy ray em nữa. Chúng ta hãy quên nhau. Quên hẳn những gì đã xảy đến. Anh xin em hãy tôn trọng và giữ trọn tình yêu cao đẹp mà Thọ đã dành cho em. Kể từ hôm nay, chúng ta phải hối cải những điều chúng ta đang vấp phải, cho dù, đó là việc ngoài ý muốn của chúng ta! Chúng ta hãy quên đi, như quên một giấc mộng kinh hoàng!

Tôi rơi nước mắt vì cách xử sự cao đẹp của Phong. Tôi muốn nói với anh bằng tất cả lòng mình:
- “Cám ơn anh! Sau hôm đó, chính em đã nhận ra mình có lỗi với chồng con. Nhưng em không đủ can đảm nói với anh những điều đó. Em rất yêu chồng em, nhưng em cũng cảm thấy mất mát nếu thiếu anh. Xin anh hiểu cho lòng em. Em chỉ là một người đàn bà, một sinh vật yếu đuối. Xin anh đừng khinh em! Cuộc đời em đã nhơ nhuốc vì một lỗi lầm, nông nổi. Em vô cùng hối hận!”

Nhưng tôi im lặng.

Phong đứng lên, anh đứng lên rồi nắm tay tôi:

- “Xin em hãy tha thứ cho anh! Em là một phụ nữ đẹp. Cám ơn em đã cho anh những giây phút tốt đẹp nhất của cuộc đời. Tuy ngắn ngủi nhưng trọn vẹn bao điều! Nhưng khi đã biết mình đứng bên bờ vực thì chúng ta đừng để mình ngã xuống đáy sâu! Trước khi chia tay, anh xin em hãy bình tâm, giữ vững tinh thần và hãy quên đi tất cả những gì đã xảy đến giữa chúng ta.”

Mắt hoen lệ. Tôi nhìn anh gật đầu không nói lời nào.

Phong nói, tôi nghe giọng anh nghẹn ngào:

- “Vĩnh biệt em!”

Xong, anh bước nhanh lại cửa lách người ra ngoài như kẻ trốn chạy. Tôi muốn lao người tới giữ lại bóng hình anh. Nhưng tôi đã không làm điều đó. Mâu thuẫn ngập long tôi!

Tôi vặn lại chốt cửa, trở lại ngồi trên chiếc sofa. Nỗi buồn man mác len trong sự hối hận ngập tận đáy lòng. Bất chợt, tôi nhìn lên tấm ảnh chụp chung với Thọ trong ngày cưới treo trên tường, anh nhìn tôi mỉm cười. Tôi thì thầm với tấm ảnh như nói với chính anh:

- “Em có lỗi với anh. Xin anh hãy tha thứ cho em!”

Atlanta, 14-7-1998
Thái Quốc Mưu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét