Thứ Ba, 15 tháng 12, 2015

Ảnh Đặng Đức Cương

Gửi người…biết có mai sau

 ĐOẢn KHÚC 1
thơ Hoàng Yên Linh

                                 

condo
Tha hương đã trắng mây trời
Cố hương vời vợi cung hời cung thương
Bên đời khắc khoải tơ vương
Con đường cũ dấu yêu thương với người
À ơi khúc hát à ơi
Nhớ ai cố quận biết đời về đâu
Quê người ngóng mãi canh thâu
Mà quê mình vẫn cơ cầu người ơi
Tôi đi với nắng chiều rơi
Với vầng trăng cũ … với tôi một mình
Đường đời trăm nẻo lênh đênh
Đôi mắt ấy nợ ân tình mang theo
Vầng trăng bến cũ cô liêu
Gió đưa đò vắng, mây chiều buồn trôi
Lắng nghe nước chảy bờ xuôi
Tím trời kỷ niệm gọi tôi trở về
Hư danh trong đục hổn mê
Nhớ ra còn một cố quê đợi chờ .
                  
                 &
Bâng khuâng ghép lại vần thơ
Người xưa có đợi có chờ tôi đâu
Lá trầu xanh quyện hương cau
Cố nhân còn đọng đôi câu ca buồn
Một mình tôi với hoàng hôn
Vàng tay khói thuốc tình buồn nhớ ai …
Đường quê hương tóc hoa cài
Câu thơ tôi viết sao hoài dỡ dang
Để rồi vạn nẻo quan san
Bể dâu tan tác lìa đàn chim bay …
                 &

Tôi đi cách núi sông dài
Gánh đời đã nặng đôi vai nhọc nhằn
Rừng khuya bếp lửa vách sàn
Đồi nghiêng gió bạt nửa trăng cuối trời
Nhớ từ khúc hát đưa nôi
Nghiêng nghiêng cánh võng chiều rơi nắng hè
Tiếng chim vọng lại hàng tre
Để người xa xứ ngóng về quê xưa
Bên đời  nắng sớm chiều mưa
Qua bao vinh nhục vẫn chưa là mình
Chênh vênh đồi núi chênh vênh
Cuối trời đất lạ chỉ mình, mình thôi …
Nẻo đi buồn lắm người ơi
Nẻo về trăng có còn đôi bên trời .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét