Thứ Sáu, 15 tháng 1, 2016

Ảnh Đỗ thị Minh Giang

ĐỜI NHƯ GIỌT CÀ PHÊ
thơ Trúc Thanh Tâm


Đời buồn như giọt cà phê
Ngựa quen đường cũ, người mê muội hoài
Thân em bến nước mười hai
Kiếp ta trôi nổi nên hoài giang truân 


Đời ai cũng có lỗi lầm
Đi mưa để ướt số phần công danh
Tóc dài trên phố áo xanh
Vẽ nên thời cuộc bức tranh muộn phiền

Đời còn gian dối đảo điên
Thời nay nhân cách người đem bán rồi
Dọc đường nhìn thấy nụ cười
Hóa ra ta nợ em rồi, nụ hôn

Đời chưa phân biệt oán, ơn
Nên sương khói phủ ngập hồn biển dâu
Trăm năm, mười thế kỷ, đau (*)
Sơn hà nguy biến trắng màu tóc ta !


TRÚC THANH TÂM

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét