XUÂN VỀ, KÍNH MỪNG NGÀY PHẬT THÀNH ĐẠO
& VUI ĐÓN NHỮNG CÁNH HOA TÂM…
Bài viết: MANG VIÊN LONG
Là người con Phật, tất cả
chúng ta ai cũng đã nhận biết được rằng “Cách đây hơn 25 thế kỷ, ở tại Bồ-đề Đạo Tràng (Ấn Độ),
Bồ Tát Tất-đạt-đa sau sáu năm tu khổ hạnh và 49 ngày đêm ngồi tĩnh tọa dưới cội
Bồ-đề để thể nhập chân lý, chứng đắc quả vị tối thượng trở thành Phật
Thích-ca-mâu-ni. Ánh đạo vàng Ngài phát huy ra sáng soi vạn loại trải qua bao
thiên niên kỷ. Ngày nay, những người con Phật khắp năm châu đang hướng về Bồ-đề
Đạo Tràng để kỷ niệm ngày Phật Thành Đạo.
Sự kiện Phật thành đạo có ý nghĩa lớn
lao đối với Đạo Phật: chính thức xuất hiện vị Giáo chủ Thích-ca-mâu-ni để dắt
dẫn chúng sanh hướng về nẻo giác” (Hướng
đến ngày Phật Thành Đạo – Thích nữ Liên Chương). Tính đến ngày hôm nay, chân lý
giải thoát do Đức Bổn sư khai sáng và truyền dạy đã trải qua 2559 năm – đã
không ngừng đem lại cho chúng sinh bao niềm an vui, hạnh phúc chân chính, xa
rời bao nỗi khổ đau, phiền muộn của kiếp nhân sinh vô thường…
Mùa
Xuân an vui và hy vọng lại đến với tât cả chúng ta trong niềm hân hoan chờ đón,
với tất cả lòng thành kính ngưỡng, biết ơn, và niềm tin không bao giờ phai
nhạt! Trang thơ “Vườn Hoa Tâm” Vô Ưu xin kính gởi đến Quý Đạo hữu & thân
hữu, những cánh Hoa Tâm đang bừng nở giữa mùa Xuân an lạc nhiệm mầu của mùa
Xuân Thành Đạo hôm nay …
Mùa
Xuân còn gọi là “Mùa Hoa” – mùa của đơm bông kết trái bao niềm hy vọng, ước mơ
của đời người. Nhà thơ Tiến Thảo đã đón “Mùa
Xuân Trở Lại” với xúc cảm an lạc
từ những đóa hoa ngọt ngào hương sắc:
“Hoa mai
hoa đào
bừng nở
Vườn xưa,
lối cũ
tìm về
Dưới hiên
nụ cười Di
Lặc
Quên hết nỗi
buồn xa quê…”
Nhà
thơ Hồng Vinh cũng đã bao lần đón Xuân với hoa trong niềm hân hoan hạnh phúc –
đã chân thành “Cám Ơn Hoa”:
“Cảm ơn hoa nhé
tình mai.
Ơn cúc
Gió hương
nồng
từ độ mãn
đông
Trời khai
mở
những đóa hoa kiều diễm
Những hồng
– đào
tươi rạng
khắp đừơng Xuân
Đã tuổi hoa
niên
đã thời
xuân sắc
Mộng qua
rồi
xuân vẫn
giữ trong tim!”
Từ
hoa – lòng người đã cảm nhận được biết bao điều ẩn khuất từ sắc mầu vi diệu.
Nhà thơ Lăng Già Tâm đã ghi lại những rung cảm sâu lắng ấy khi “Mùng Một Ngắm Mai Nở”:
“Mai vàng từ
độ phôi thai
Từ trong
biển mộng hình hài hóa thân
Sáng nay
vào cuộc phong trần
Tinh hoa là
đất, tinh anh là hồn
Người về trọ
chốn không môn
Người đi soi
bóng hoàng hôn cuối trời
Thịnh suy
đâu chuyện của đời
Mà nghe như
cả một trời trong ta (…)”
Hoa
là Xuân – tình hoa là “Tình Xuân” –
Khang Thi bày tỏ:
“Minh nhật tà huy khai sắc tú
Xuân du
thảo mộc tiễn đông phong
Lá hoa
dịu thoảng hương thanh nhã
Thiếu nữ
cười duyên ánh mắt nồng (…)”
Cùng
cảm nhận sự trổi dậy tươi đẹp của hoa, của Xuân về – Vĩnh Hiền đã ghi lại đôi
nét “Hoa Xuân” rất sắc sảo:
“Mơn
mởn chồi non ủ nụ xuân
Cúc,
Mai riêng tặng nỗi tình chung
Cành
Đào phương bắc chừng e ấp
Tỏa
chút hương xưa gởi đến cùng!”
Với thể thơ thất ngôn bát cú nhuần nhuyễn, với
tình cảm dạt dào sâu lắng trước mùa xuân – Duy Hiền đã “Xuân Cảm” với sự sẻ chia ấm áp, thiết thực:
“Xuân
đi, xuân đến – xuân đâu già
Nhưng “nếp” của người lại khác xa
Từ
lúc chào đời, đều bản thiện
Trải
qua sinh lão – lắm phiền hà
Có
khi tử biệt mà chưa bệnh
Lắm
lúc phân ly chịu đến già
Muốn
sống “Vô ưu” – mau giác ngộ
Vui
xuân, cùng niệm Phật Di Đà!”
Hoa – Xuân – Tết, ba hình ảnh ấy luôn đi
cùng nhau, luôn quyến rủ, sưởi ấm lòng người mỗi độ cuối năm rộn ràng chờ đón!
Nhà thơ Nguyễn Miên Thượng đã nhớ về “Tết
Ở Cố Hương” đầy cảm xúc:
“Khi vừa rũ áo ngày đông
Đã
nghe cỏ lá thơm nồng hương xuân
Bướm
vàng vỗ cánh bâng khuâng
Vờn
qua khe nắng ngập ngừng dáng hoa
Phong
sương bạc áo quê nhà
Sông hồ lỗi hẹn mùa qua bao lần!”
Trong lúc
ấy, nhà thơ Lê Phương Châu đã “chạm”
vào “Đỉnh Cao Mùa Xuân” cùng xúc cảm
bâng khuâng dịu vợi thoáng chút ngậm ngùi:
“mở cửa mời em, Xuân tuổi thơ
rót đầy chén ngọc,
rót ước mơ
kéo áo tay che -
dòng tái bút
khuất lấp điều chi
- thời xa xưa
bờ đêm thăm thẳm
bỏ ta về
giông gió trời mây
kéo lê thê
rơi rụng trái quên
- quên trái nhớ
nhớ - quên cần mẫn
bến nhiêu khê (…)”
Nhà thơ Nguyễn An Đình vào một “Đêm Xuân Nghe Tiếng Chuông Chùa”, lòng
thênh thang tưởng nhớ trong thời Kinh buổi sớm, đã bộc bạch:
“Nghe chuông chùa
– thức dậy
Ngồi lặng lẽ một
mình
Thắp cây nhang
bàn Phật
Tiếng mõ hòa
tiếng Kinh
Nghe chuông chùa
– thức dậy
Còn đây cõi ta bà
Tâm niệm như thường
tịnh
“Nam mô A Di Đà!”
Trường Khánh với hai bài đón mừng ngày
Phật Thành Đạo, mỗi bài dài 7 đoạn, tình ý mênh mang ngưỡng vọng – VHT xin được
trích giới thiệu mỗi bài một đoạn, để cùng thưởng lãm:
“(…) Rộn ràng niềm hoan lạc
Âm khúc
Thành Đạo về
Giáo pháp
sáng tình quê
Cội Bồ
đề hoa nở…”
(Âm Khúc Thành
Đạo)
“(…) Bồ đề xanh thêm ngàn lá
Đạo vàng sáng mãi trời
Xuân
Nắng
tỏa ánh từ bát ngát
Quần
sanh ấm cả cõi lòng (…)”
(Sao Mai Thành
Đạo)
TK Vy Tiếu đón Xuân, mà “Ngẫm Chuyện Bể Dâu” của cuộc vô thường một
đời người – nhưng, lòng vẫn luôn kỳ vọng có một mùa Xuân miên viễn sẽ đến:
“Cuộc thế như giấc mơ
Đôi bờ
không và có
(…) Sương tan đầu
ngày nắng
Giọt đắng chẳng riêng ai
Ôi năm
tháng trôi hoài
Mùa xuân
về trước mặt!”
Bài “Vô Ngôn” của Phan Văn Thịnh đã mở ra một bầu trời Xuân hy vọng:
“(…) Rằng thôi cũng một nhịp cầu
Mà gieo
chi lắm âu sầu thế nhân
…Lặng nghe sương khói ăn năn
Dẫu không
lời cứ trong ngần trời Xuân (…)”
Đức Anh ghi lại “Cảm Xúc Quê Hương” chân tình, mộc mạc –
nhưng dào dạt cảm xúc về Xuân nơi quê nhà:
“Quê hương hai tiếng thân thương
Cây đa,
bến nước – còn vương vấn tình
Mênh
mông ruộng lúa xanh xanh
Con đò viễn khách thâm tình biết bao
…Quê hương,
tiếng gọi ngọt ngào
Dẫu đi
xa vẫn nhớ hoài Quê hương!”
Trong niềm hoan hỉ đón Xuân, có
một lúc nào đó chúng ta cũng sẽ “nhìn
lại mình”, như Minh Nguyên đã tự “Nhủ Lòng” để tinh tấn, tìm về với ánh
Đạo Vàng mầu nhiệm, an lành :
“Chuông ngân vọng khúc tiêu dao,
Lợi danh thua được rơi vào hư không!
Ngước nhìn trời đất mênh mông,
Dường như có vệt nắng hồng hồn ta!
Lợi danh thua được rơi vào hư không!
Ngước nhìn trời đất mênh mông,
Dường như có vệt nắng hồng hồn ta!
Vườn Tây trẩy nụ
thiện duyên,
Tỏa hương gột rửa muộn phiền đắm mê!
Quang đăng soi lối đi về,
Phật tâm hướng cội bồ đề vô ưu!”
Tỏa hương gột rửa muộn phiền đắm mê!
Quang đăng soi lối đi về,
Phật tâm hướng cội bồ đề vô ưu!”
Từ phương trời xa – Lousianna New
Orleans, Mạc Phương Tử cũng đã có giây phút thiêng liêng hướng về “phương Đông
trời sẽ mọc”, với ánh nhìn thẳm sâu “Còn
Tận Tâm Hồn” cùng lời thơ thì thầm đằm
thắm, thiết tha:
“(…) Ta vẫn biết phương đông trời sẽ mọc
Đường mây về
chim hót rạng từng không
Hoa lá cỏ sẽ
tắm hồn mưa móc
Cung đàn xưa sẽ chuyển nhịp phương hồng
Đêm uể oải
đã tàn trên bến cũ
Ánh trăng khuya
lồng lộng gíó lên ngàn
Tình hạt bụi cùng cỏ hoa hội
tụ
Thức bình minh từng nhịp ý
Xuân sang(…)”
Đón mừng ngày Phật Thành Đạo, vui
hưởng ngày Xuân an lành & hạnh phúc – mọi người con Phật đều sẽ không quên
những lời Phật dạy, để tự rèn luyện chuyển hóa Tâm mình ngày một trong sáng,
thiện lành hơn, hầu mong báo đền ân sâu của đấng Cha lành đã trải qua bao ngàn
kiếp khổ luyện mới thành tựu Chánh Giác,
trải lòng thương yêu, cứu khổ cho hết thảy chúng sinh – VHT xin chia sẻ bài thơ
“Nâng Niu” của Thích Trung Viện như
lời ân cần nhắn gởi, để cùng “đợi ngày kiến Như lai”:
“Đói nghèo chừng nào hết?
Bệnh tật
chừng nào tiêu?
Nâng niu
trồng nhân Thiện,
Phước đức sẽ thêm nhiều.
Khổ đau
chừng nào dứt?
Hận thù
chừng nào tan?
Nâng niu
mầm nhân ái,
Tình thương mở lối sang.
Trùng mê chừng nào vượt?
Lối về
chừng nào khai?
Nâng niu
từng niệm Tuệ,
Đợi ngày kiến Như Lai!”.
Trước thềm Xuân Bính Thân, người giữ vườn
Hoa Tâm, chân thành gởi đến tất cả quý Văn thi hữu, quý Bạn đạo, đọc giả, đã
luôn gắn bó với Vô Ưu – nhất là luôn gởi những cánh hoa thơ về đóng góp cho VHT
ngày thêm khởi sắc & phong phú – lời cảm ơn chân thành & lời cầu chúc
An lành & Hạnh phúc!
MANG VIÊN LONG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét