THƠ VIẾT CHO VỢ
Ở NGÔI NHÀ MỚI
thơ Trần Dzạ Lữ
Gần cuối đời rồi cũng có ngôi nhà tử tế
Để đi về tránh nắng ,che mưa
Tiếc là vợ mình không cùng ở
Số phận sao như mặt trăng ,mặt trời?
Có nhiều khi mình bần thần tự hỏi
Vợ tích lũy cả đời khốn khó
Để chưa một lần sang nhà mới làm dâu !
Bây giờ anh đây em đâu?
Rất an bình vì có nơi có chỗ
Để bày thơ mà không sợ căn gác gỗ
Cháy thình lình không chỗ mà chui…
Có được như bây giờ anh thấu hiểu rồi
Vợ tằn tiện gần như quá mức
Cái áo không may , đôi giày không sắm
Cứ tềnh toàng ở chợ hôm, mai
Hạnh phúc cho con bởi tháng rộng năm dài
Con gái rượu làm sao không cưng quý?
Có phải con mình thấm ơn cha ,nghĩa mẹ
Dọn tương lai mát mặt cùng người?
Ngôi nhà thoáng, có thể nhìn trời
Và ngắm đất, ngắm hoa hồi hổi
Nhưng điều gì khiến lòng anh chùng lại ?
“ Cơm nguội bay xa…đâu còn nữa bên đời ! “
Nên thơ viết bằng ngòi bút ngậm ngùi
Trên trang giấy tinh khôi ngày mới
Anh vẫn tin cõi vĩnh hằng ngời ngợi
Em mỉm cười …di sản vẫn còn nguyên !
Trần Dzạ Lữ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét