Thứ Ba, 1 tháng 3, 2016

Ảnh tác Giả

  GIỌNG LÀNG!
Chùm Thơ Lê Đăng Mành


Mỗi lần người ghé thăm quê
Chân trần khẽ chạm để nghe giọng làng
Cúi đầu trước áng dân gian
Không bác học mà mênh mang ngôn từ


Trăng nghiêng nhuộm áo nghìn thu
Vẫn còn nghếch* với lời ru quê mình.
Tre già an phận lặng thinh
Cho măng vịn nắng cựa mình xôn xao

Rơm vàng phụ rẫy bếp cao
Nằm chơi nắng lội lao xao ôi buồn !
Dẫu vất vơ giữa vô thường
Một mai thân hóa khai đường xanh quê

Lắng lòng đong đếm mà nghe
Cảo thơm quê giữ để che chở làng
Đời còn rộng giữa xênh xang
Thì còn cố quận vấn vương ngọt ngào
Đây nơi cắt rốn chôn nhau
Xin đừng nhuộm lưỡi thốt đau giọng làng

                                 Lê Đăng Mành
*Phương ngữ Làng
Xấu,bậy “có nghĩa là không chính đáng”
       
 ĐỐI DIỆN !

Đứng chi chen lấn cạp mòn đất 
Không để dành ra một lối về 
Xin hỏi mi trườn chi cỏ chật 
Mơ chiều tụ tập khạc khen chê! 
 
Mi sống càng đau phía vĩa hè 
Sáng lên chúi mũi đếm cà phê 
Thất cơ lùa lại làm tri kỷ
Nhuộm lưỡi thị phi chẳng chịu về
Sống chi không ngửi được cơn nồm
Chẳng thấy trăng thanh cưỡi gió thơm
Có biết phù sa- bùn bạn hữu
Chẳng xót lời ru cứa nửa đêm
Nghe nắng bâng khuâng khóc lá rụng?
Biết chiều bủa khói ướp ca dao?
Tiếng quê muôn thuở bài kinh tụng
Tứ lượng tâm nào? chẳng quặn đau! 
Phàm sở hữu tướng* là sắc không!
Sao mi cứ khoác để sương buồn
Không xì hơi hiến xanh hoa cỏ
Hãy khép mi về với cội nguồn
Khoe mà chi vạt áo phiêu bồng
Lợi danh ưa chụp phải long đong
Xáo thuốc trường sinh tìm đại thọ
Chẳng hề biết thẹn với hư không
                             Lê Đăng Mành
                   
     *Kinh Kim Cang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét