Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2016








Tan đi nỗi nhớ
thơ Thủy Điển


Gió hàn nhẹ, cây Thông trước ngõ
Đang chuyển mình,Tuyết trắng bay bay
Hỡi rằng ai, có biết có hay
Đang có kẻ ngắm nhìn qua cửa


Nghi ngút khói, nhớ về một thuở
Nơi quê nhà chốn tận phương xa
Nhớ ngôi nhà, nhớ mẹ, nhớ cha
Con đê nhỏ ngày xưa đi học

Mắt ửng đỏ, lòng đang bật khóc
Nỗi nhớ nhung đây đó, đó đây
Đứng bên khung năm tháng, ngày dài
Biển và đất hai đầu nỗi nhớ

Thông ! Thông hỡi. Thôi ngừng tiếng gió
Hàn về đêm chầm chậm giùm ta
Để được chiêm, hưởng chút trăng tà
Cho nỗi nhớ tan đi từng mảnh.



Thủy Điền
Ngày 13, tháng 3, năm 2016
Thivanviet.wordpress.com
Tran.vanmau@yahoo.de






 có khi nào ?

Có khi nào xuân chẳng hoa mai ?
Chim chóc ngủ nằm yên dấu mõ
Có khi nào hè không tiếng gió ?
Chẳng nắng vàng, phượng nở khoe hoa

Có khi nào thu lại nhạt nhòa ?
Không bão táp, mưa giăng khắp nẻo
Có khi nào đông không lạnh lẽo ?
Không giá băng tuyết phủ, sương mù

Chẳng khi nào và chẳng khi nào
Mai vàng nở là xuân lại đến
Chim trên cành hí hót gọi tên

Hoa phượng nở đỏ hồng khắp chốn
Ve sầu vang lồng lộng cuối thôn
Nắng nhuộm ngõ soi đường đón hạ

Mưa rơi rơi tắm từng chiếc lá
Con đường vàng che dấu chân ai
Là mùa thu đã đến bên tay

Hàng Bạch dương  phủ trắng tuyết ngà
Con nai nhỏ nằm bên hốc đá
Đang ẩn mình lánh gió hàn đông.


Thủy Điền
Ngày 13, tháng 3, năm 2016
Thivanviet.wordpress.com
Tran.vanmau@yahoo.de






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét