Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2016





Chiếc bóng bên Cầu
 Truyện ngắn THỦY ĐIỀN


      Hoàng đang đợi người yêu nơi cầu tàu, bỗng dưng có hai chàng thanh niên trạc tuổi Hoàng đi ngang qua, hất vào người Hoàng một cái, Hoàng xiểng niểng, té nhào. Hoàng hỏi ? Các anh đi đứng thế nào đấy. Hai thằng quây ngang qua. Ê ! kiếm chuyện hã mậy, rồi đập cho Hoàng một trận, xong nhìn quanh không thấy ai và vọt mất.

        Mai vừa kịp đến, thấy Hoàng gặp nạn, bèn gọi người đến cứu. Chở đến nhà thương Bác sĩ bảo cũng may, bị đánh nhiều chỉ ngất, nhưng không trúng vào chỗ độc. Chàng nằm viện được ba ngày thì Bác sĩ cho về. Mai hỏi Hoàng vì sao ra sự thể ? Hoàng trả lời.
-Chỉ một lời nói thôi, mà Họ đánh anh như thế.
*Mà anh nói cái gì ? Nên họ mới đánh anh.
-Có gì đâu! Họ đụng anh, anh bảo họ đi đứng thế nào, chỉ vậy thôi.
*Vô lý, thật vô lý, nếu như thế em sẽ đến Công an làm cho ra lẽ.
-Thôi đi Mai, xem như mình xui thôi, đừng làm ầm lên không ích lợi gì.
*Anh thì lúc nào cũng xui, cũng xui, thôi tùy anh.
   Trước khi là người yêu của Hoàng, Mai đã yêu Lân, hai người quen nhau và yêu nhau, trong quãng thời gian hai người cùng đi Thanh niên xung phong. Sau ba năm trở về, Mai theo học ngành Sư phạm dạy trẻ, còn Lân thì chẳng có nghề nghiệp gì, cứ lỏng ngỏng rượu chè hết ngày nầy, sang ngày khác. Mai nhiều lần khuyên bảo Lân hãy tìm cái gì đó cho cuộc sống đàng hoàng hơn, nhưng Lân ừ ừ, rồi cứ chứng nào, tật nấy. Mai vô cùng thất vọng. Ngày qua ngày đi dạy học, Mai quen được Hoàng. Vì Hoàng là đại diện của hãng cung cấp đồ nhựa của Thành phố. Hãng nầy nhận đài thọ và bảo trợ cho trường học của Mai, vì là Đại diện nên Hoàng thường hay đến đây để cung cấp những vật dụng mà nhà trường yêu cầu.
    Hai người quen và yêu nhau hơn nửa năm nay, ngày nào khi tan sở chàng hay hẹn nàng đến cầu tàu gần đó, rồi hai đứa cùng đi dạo một vòng. Lân biết Mai yêu người khác lâu lắm rồi, nên không còn đến với chàng nữa. Cơn tức giận bị người yêu phản bội. Chàng cứ để trong lòng và hẹn một ngày trả thù cho thỏa giận. Mặc dầu chàng biết tình yêu của chàng và Mai chẳng còn thắm thiết gì nữa cả.
    Một hôm Lân ngồi quán Cà-phê cùng mấy thằng bạn cũ thời Thanh niên xung phong, chàng kể hết cho mọi người nghe câu chuyện trên. Thế là, có hai thằng bạn thân ra tay nghĩa hiệp. Lân chỉ rõ lịch trình Mai và Hoàng thường hay hò hẹn và ấn định ngày giờ, rồi cho thằng bồ mới của Mai một trận bỏ ghét.
  





     Sau thời gian Hoàng gặp nạn, Mai mằn mò và nghe những người bạn cũ kể lại rằng Lân đã nhờ người hãm hại Hoàng. Nàng bực tức và nhất định tìm cho được Lân để hỏi rõ chuyện nầy, nhưng chàng biến mất và để lại cho nàng bức thư nội dung: Mai nầy, vì anh quá yêu em, xin em đừng giận và hãy xem đó là kỷ niệm. Có lẽ hai đứa mình không bao giờ quên nhau em nhỉ, ký tên Trần thế Lân.
    Cầm bức thư ra về, nàng bật khóc. Hôm sau đi dạo cùng Hoàng nàng bỗng dưng khóc. Hoàng hỏi ?
-Tại sao?  Hôm nay em lại khóc, anh có làm điều gì em buồn không ?
-Không! Anh chẳng làm gì để em buồn cả và nàng thuật lại hết câu chuyện cho Hoàng nghe.
-Hoàng ngồi trầm ngâm không nói một lời.
-Mai bảo, nói gì đi anh.
-Thế là Lân vẫn còn yêu em nhiều lắm, vô tình anh đã làm tổn thương đến tình yêu hai người. Anh thật sự có lỗi, khi nào gặp lại Lân em cho anh xin lỗi, còn sự việc đã xảy ra, anh không bao giờ buồn giận gì Lân cả.
-Mai nghe xong nàng ôm đầu khóc ngất.
   Trời đã nhá nhem tối, Hoàng bảo Mai, thôi mình về đi em và từ đó nàng chẳng còn nghe tiếng hẹn hò, ngày mai đúng năm giờ anh chờ em nơi Cầu tàu nữa.


Bến dừng ấy, em mơ…..
Có người tình đưa, đón
Đi dạo quanh một vòng
Rồi tựa bên ghế đá

Chờ sương lạnh làn da
Lần về qua xóm nhỏ
Bến dừng ấy, em mơ…..
Giờ, chẳng thấy con đò.


Thủy Điền









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét