· CỔNG TRƯỜNG VẪN MỞ
***
Võ Quốc Tuấn
Mấy đêm rồi, sao nó thấy nhớ trường quá. Mặc dầu,
gần hai năm gắn bó, trường đối với
nó cũng rất đỗi bình thường: cũ kĩ, dột như nhà nó,
có điều nhiều phòng hơn; và cái sân nữa,
cũng to hơn sân nhà nó nhiều và có nhiều cây xanh
hơn. Nếu tất cả chỉ có thế thôi thì nó không
thao thức nhiều như thế! Ừ, trường đối với nó còn
có nhiều kỉ niệm đẹp gắn bó với những người
bạn, và những thầy cô mà nó quý còn hơn cả cha mẹ
nó nữa.
Mà không quý hơn sao được, khi một đêm đầy mưa gió,
người sinh ra nó, đã âm thầm
cuốn gói ra đi lúc nó vừa 8 tuổi, thì trách gì nó
giận mẹ và ghét gió mưa từ đó. Thay vì “ gà
trống nuôi con”- cha nó- một người đàn ông bị vợ bỏ
vì nát rượu giờ lại có cớ buồn “nhân tình
thế thái” nên lại càng uống rượu nhiều hơn thì có
bao giờ đủ tỉnh táo để lo cho con cái. Không
những thế, mỗi lần nhậu hắn lại huênh hoang: “Không
yêu nữa để tiền ta đi nhậu; sống một
mình cho gái nó thèm chơi”. Không biết gái có thèm
hắn hay không, chỉ thấy hắn làm được một
điều: chìm đắm trong mem
rượu…
***
…Cổng trường vẫn mở như
ngày nào. Nó muốn dừng lại giây lát để
nhìn kĩ hơn về ngôi
nhà đã cho nó nhiều niềm
vui trong hơn một năm qua, mà sao nó không đủ can đảm để làm điều
ấy. Tiếng trống “
tùng…tùng …tùng ” , báo hiệu giờ ra chơi ngày nào mà nó cùng chúng bạn
vẫn thường mong đợi sao
bây giờ lại là một nỗi ám ảnh với nó mỗi lúc đi ngang. Những khi ấy,
nó cúi mặt, đạp xe thật
nhanh sợ gặp phải bạn bè, thầy cô như kẻ trộm sợ gặp phải chủ nhà
trong lúc tháo chạy vậy.
Chao ôi! Nó vẫn là thành viên trong đại gia đình ấy mà sao giờ đây nó
lại rụt rè, xa cách thế
kia? Cổng trường vẫn mở mà sao cha nó lại đóng kín cuộc đời nó như thế?
Nó thấy mình lạc lỏng
như bị bỏ rơi trong chính ngôi nhà của mình.
Không. Nó không bị bỏ
rơi. Nó còn có bạn bè và thầy chủ nhiệm vẫn quan tâm đến nó.
Đã biết bao lần thầy và
bạn nó đến thuyết phục cha nó để nó được
đi học là biết bao lần cha nó
xúc phạm đến họ, đại
loại như: “ con tôi, tôi cho học hay nghỉ, phải xin phép các người à?”, hay
“ Mỗi ngày năm chục ngàn
cho gia đình, tôi cho nó học.”, hoặc “ Đừng phiền, tôi đang nhậu” …
Thầy nó cũng có gia đinh
riêng tư, có 2 con nhỏ đang tuổi ăn học thì làm sao thầy lo được.
Nhưng thầy vẫn kì vọng,
dầu có ngồi chật, thầy không bao giờ cho đứa nào được ngồi vào
khoảng trống ấy…
***
Hôm nay, như lệ thường.
Nó vẫn bán vé số, mà không bán thì lấy gì mà ăn? Thế là nó vẫn
cứ đi. Càng gần về
chiều, nó càng phải cố gắng đi nhiều hơn mặc dầu trời đầy mưa và gió. Vừa
đi nó vừa nhớ đến lời
thầy nó: “ Giàu nghèo thấy nhau ở túi tiền; sướng khổ thấy nhau lúc chiều
mưa” mà không khỏi chạnh
lòng. Nó đi bán là vì miếng ăn, còn người ta vì miếng ăn mà dại gì
ra mưa gió cho khổ thân!
Thế nên nó phải đến chỗ người ta ăn để bán. Và nó cứ đi…
Bao nhiêu hi vọng nó đã mang bán cho người.
Cái mà nó còn lại là thực tế bị cha không
cho học. Chao ôi ! Còn
gì đáng buồn hơn? Thầy cô, bạn bè sẽ nghĩ nó như thế nào đây? Nó tệ
hại thế nào mà chính cha
đẻ nó lại cấm nó đi học? Nó thấy tủi thân quá.
Những người nghèo
thường hay tự ti, mặc
cảm như vậy. Nhìn một quán ăn sang trọng định vào bán nhưng nó còn
suy nghĩ: “ Người ta mua
vé số là mua hi vọng được đổi đời; còn mình bán vé số là mang đến hi
vọng cho họ thì có gì
phải ngại”? Thế là nó cũng bước vào. Đập vào mắt nó là Hồng, cô bạn
xinh xắn học cùng lớp, đang
ăn chiều cùng đại gia đình. Nó toan lui bước thì Hồng vừa cất tiếng
gọi vừa chạy đến:
·
- Nhi! Nhi! Vào ăn với gia đình mình!
Vừa nói nó vừa lôi cô bạn và giới thiệu:
- Ba! Mẹ! Đây là Nhi, bạn
cùng lớp 7 với con. Vì hoàn cảnh gia đình nên cha bạn ấy bắt
bạn phải nghỉ học mấy hôm nay để bán vé số, mặc dầu bạn học rất khá…
- Cháu chào hai bác, chào
Hồng - Nhi đáp.
- Mời cháu ăn cơm cùng gia
đình!
- Cảm ơn bác! Sắp đến giờ
xổ nên con phải bán vội ạ!
Nói rồi nó chào tạm biệt, vụt đi ngay. Hồng còn nói
với theo câu gì đó nhưng nó không
nghe rõ. Nó đi nhanh về phía cửa hông như đang chạy
trốn và cầu mong đừng gặp ai đó thân
thuộc trong lớp nó nữa, nếu không nó sẽ khóc vì tủi
thân mất. Sang quna nhậu kế bên, nó rảo
mắt vòng quanh, chỉ thấy toàn người lớn nên cũng an
tâm. Nó tiến về phía bàn cuối phòng. Và
cất tiếng mời:
- Mời các cô, các chú mua
dùm cháu vài tờ vé số ạ!
- Gì?... Gì mà chú …dữ
…vậy em? Gọi bằng … anh đi cho trẻ! - Một người đàn ông,
giọng lè nhè trong nhóm đáp lại.
Người đàn ông đang quay lưng về phía nó cũng ngoáy
cổ lại nhìn. Nó như chết lặng khi
thấy người
ấy không ai lạ, chính là ba nó. Nó ấp úng…
- B…a…Ba…a…a…
Người đàn ông đó còn
ngạc nhiên hơn cả nó, không đáp được lời nào. Bởi hắn cũng
không tin, xa gần mười
cây số như thế mà con hắn cũng đạp xe đến bán. Nhưng hắn không đáp
được không phải chỉ vì
say mà còn vì sỉ diện với mấy cô bạn nhậu. Thế là con gái hắn ù chạy bỏ
mặc đằng sau những tiếng
cười cợt, trêu ghẹo: “ Đẹp trai, con rơi đầy hé anh yêu!”…
Vừa ra khỏi cửa, nó thấy
trời đất tối đen. Cha nó đã khép kín cánh cổng tương lai đời nó
giờ lại phải đóng chặt
thêm cánh cửa tình cảm giữa nó và cha nó ư? Cha nó làm bạn với những
người như thế ư? Sao cha
không dám nhận nó là con? Thì ra trong mắt cha nó, nó không bằng
những người dưng kia? Nó
ném cả sắp vé số còn lại như ném cả niềm hi vọng theo cơn mưa
chiều. Những tấm vé số -
những hi vọng mong manh cuốn trôi theo dòng nước. Mưa trắng xóa
phủ cả lối về. Nó gò
lưng đạp ngược gió. Tiếng căm xe xé nước sè sè, lẫn với tiếng mưa đập vào
nón lá lộp bộp nghe càng
buồn thêm. Cổng trường vẫn mở nhưng giờ
đây một bức tường vô
hình nào đó đã chặn đứng
bước chân nó. Nó thấy xa xôi quá.
Nó thao thức và khóc như
chưa từng được khóc. Nó nhớ trường, lớp. Nhớ bạn bè và nhớ
đến lời của thầy dạy mà
chạnh lòng: giàu chưa ắt đã sang, nghèo chưa chắc đã khổ; các em có
thể đang nghèo nhưng cố
gắng đừng để khổ. Muốn vậy các em phải học. Vì có kiến thức mọi
người sẽ nể trọng. Nhưng
thầy ơi, đời nó rồi sẽ phải khổ mất thôi khi mà nó có còn được theo
học nữa đâu để được bằng
chúng bạn? Và nó thiếp đi lúc nào chẳng biết. Trong chiêm bao, nó
thấy mình được đi học,
được mạnh dạn bước vào cổng trường, được vui đùa cùng nhóm bạn và
hình như nó đang cười cả
khi đang ngủ…
***
Một lần nữa, thầy chủ
nhiệm nó lại đến sau mấy ngày nằm viện về. Nhưng lần này thầy
không thuyết phục bằng lí lẽ nữa! Mà có điên mới
nói lí lẽ với một người chẳng biết lí lẽ! Có
chăng là lấy thứ gì đó tống vào mồm hắn để hắn im
thì hơn. Và không biết thầy nó đã làm gì,
chỉ thấy hôm sau nó được đi học. Kể từ đó người ta
thấy thầy nhịn ăn sáng và nhịn cả uống cà-phê
Nhà Thơ Võ Quốc Tuấn

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét