XUÂN LY BĂNG
RAY RỨT MÙA XUÂN
Đường về
mỏi cánh chim bay
Còn xa hút
lắm núi mây… hỡi trời!
Ta buồn từ
độ đôi mươi,
Mùa thu
năm ấy lá rơi phũ phàng…
Xa quê
trong một chiều vàng,
Bờ tre bến
nước xóm làng đìu hiu
Nghĩ thôi
một sớm một chiều,
Con đò tìm
được bến yêu mà về…
Ngờ đâu
biền biệt sơn khê,
Nhìn mây
phương bắc mà tê tái lòng!
Mỗi năm
một độ mùa đông,
Mười bảy
năm ròng lá rụng hoa rơi…
Mai nay
xuân đã đến rồi,
Cành mai
lại nở sáng ngời hoa mai…
Nhìn hoa
hồn lạnh u hoài,
Nhớ cành
đào cũ ở ngoài quê xưa…
Đau lòng
sớm khổ chiều trưa…
Biết mấy
cho vừa thương nhớ cố hương!
Ai gây nên
nỗi đoạn trường?
Ai làm nên
cảnh nhiễu nhương sơn hà?
Cho mùa
xuân giết mùa hoa,
Cành mai
chích máu trong ta cành đào!
Nửa đời
khổ chuyện binh đao,
Máu sông
xương núi dâng cao ngập trời!
Thương dân
thương nước ngậm ngùi
Thương
người chiến sĩ dập vùi sơn khê!
Mưa ngàn
gió núi lê thê…
Ngày đi
thì có ngày về thì không!
Mẹ quê đau
khổ tràn lòng
Còn đâu
nước mắt để hòng thở than!
Dân lành
bao kẻ chết oan,
Đồng khô,
suối nước, mép ngàn phơi thây!
Thương
người quả phụ hao gầy,
Tang chồng
chưa mãn lại ngày tang con!
Khăn sô
phủ trắng linh hồn,
Còn đâu
máu hận mà hờn chiến tranh!
Tội tình
gì mái đầu xanh?
Mẹ nào còn
sữa mà giành em ơi!
Xuân sang
thương cảm bời bời…
Nhìn cành
mai nở đầy trời hoa mai!
Mà hoa có
biết lòng ai?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét