Thứ Sáu, 29 tháng 9, 2017

Ảnh Đỗ thị Minh Giang

“IM LẶNG” VÀ “BÍ MẬT”
TRONG THƠ TRẦN MAI NGÂN VÀ TRẦN HẠ VI
                           Châu Thạch



CÓ NHỮNG ĐIỀU EM IM LẶNG
Có những điều...
Em im lặng và anh không nói
Đôi khi là ngọn gió của Thu
Rất nhẹ nhàng khe khẽ như ru
Đến tuyệt đỉnh tình yêu mộng ảo...

Cũng có lúc

Như con sóng dập dồn điên đảo
Nhấn chìm nhau khát nhớ xanh xao...
Hay nhiều khi là những cơn đau
Xoáy buốt rát trái tim bất định

Những điều ấy
Em im lặng và anh không nói
Chỉ âm thanh sóng gió biển khơi
Cuộn chúng mình ném giữa cuộc chơi
Của đời sống mông lung huyền ảo

Anh có hiểu
... những điều ta không nói
Nào xa xôi nào ngăn cách đâu anh
Biển với Trời kề gần sát rất xanh
Mà sao lạ, mà mong manh đến vậy!

Anh có hiểu
...những điều em không nói
Là muôn trùng là mãi mãi không anh
Cứ lặng im...đừng trách cứ trái tim
Nó vốn dĩ mong manh và dễ vỡ...

Trần Mai Ngân

CĂN PHÒNG BÍ MẬT

Có những điều sẽ chẳng nói ra
cho dù chúng ta
có yêu nhau đến thế nào chăng nữa
mấy ngàn ngày...
và có thể mấy vạn ngày tiếp lửa
chuyện anh
chuyện em
vẫn ẩn chứa bí mật của mỗi người

Có những góc tối ở trong hồn
của riêng ta
không bao giờ chia sẻ
chẳng phải vì niềm tin không vẹn vẽ
nhưng vì đó là căn phòng bí mật
chẳng nên mở bao giờ

Con yêu tinh ngày xưa có một yêu cầu đơn sơ
cô gái sẽ sống mãi trong bạc vàng nhung gấm
chỉ đừng bao giờ mở cánh cửa cấm
ai cũng cần một góc nhỏ cho riêng mình (1)

Chúng ta ân ân ái ái
tan chảy ân tình
nhưng mỗi người chỉ có thể là riêng một
một anh
một em
dù ngọt ngào chung hưởng
đắng cay chia sớt
nhưng em là em
và anh vẫn là anh

Phòng chứa bí mật của phù thủy vẫn sẵn dành (2)
để chúng ta cất giữ những ước mơ ngông cuồng hoang dại nhất
tình yêu này sẽ luôn luôn có thật
khi em được là em
và anh được là anh
với căn phòng bé nhỏ của riêng mình.

27.08.2016/THV
Trần Hạ Vi

(1) Truyện cổ tích
(2) Harry Potter và phòng chứa bí mật
Lời Bình:   Châu Thạch
Trần Mai Ngân và Trần Hạ Vi là hai nhà thơ nữ ở cách xa nhau nữa vòng quả đất. Hình như họ không quen biết nhau và có phong cách thơ rất khác nhau. Qua thơ ta cũng có thể phỏng đoán tánh cách  họ cũng khác nhau. Tuy thế họ có chung một điều. Đó là họ rất chân thật trong tình yêu. Chân thật đến nỗi họ đã thổ lộ cho người yêu mình tất cả rồi, nhưng họ vẫn chưa vừa lòng.  Họ còn cho người yêu mình biết thêm rằng, còn có cả cái phần họ không thể nói ra nữa.
Ta hãy đọc khổ đầu trong bài thơ “Im Lặng” của Trần Mai Ngân:
“Có những điều...
Em im lặng và anh không nói
Đôi khi là ngọn gió của Thu
Rất nhẹ nhàng khe khẽ như ru
Đến tuyệt đỉnh tình yêu mộng ảo...”

Rồi ta hãy đọc vế đầu trong bài thơ “Căn Phòng bí mật” của Trần Hạ Vi:
“Có những điều sẽ chẳng nói ra
cho dù chúng ta
có yêu nhau đến thế nào chăng nữa
mấy ngàn ngày...
và có thể mấy vạn ngày tiếp lửa
chuyện anh
chuyện em
vẫn ẩn chứa bí mật của mỗi người”
Hai nhà thơ đều bày tỏ tình yêu sâu đậm của mình nhưng cả hai đều công nhận với người yêu mình rằng họ còn không nói ra những điều sâu kín. Những điều sâu kín ấy là gì? Ta hãy nghe Trần Mai Ngân thổ lộ:


“Cũng có lúc
Như con sóng dập dồn điên đảo
Nhấn chìm nhau khát nhớ xanh xao...
Hay nhiều khi là những cơn đau
Xoáy buốt rát trái tim bất định”

Và ta hãy nghe Trần Hạ Vi thổ lộ:
“Có những góc tối ở trong hồn
của riêng ta
không bao giờ chia sẻ
chẳng phải vì niềm tin không vẹn vẽ
nhưng vì đó là căn phòng bí mật
chẳng nên mở bao giờ”

Đọc vế thơ của Trần Mai Ngân ta hiểu thêm vế thơ của Trần Hạ Vi và ngược lại.
“Có những góc tối trong tâm hồn” mà Trần Hạ Vi cho biết đó, được Trần Mai Ngân thổ lộ rõ hơn thêm: “Như con sóng dập dồn điên đảo/Nhấn chìm nhau khát nhớ xôn xao” hay “Hay nhiều khi là những cơn đau/Xoáy buốt rát trái tim bất định”
Trần Mai Ngân và Trần Hạ Vi cho người yêu của họ và ta biết bằng lời nói không nói hết được tiếng của con tim. Khi yêu, hạnh phúc hay đau khổ của ai thì người ấy biết. Có “căn phòng bí mật” trong ta mà Thượng Đế không cho ai bước vào dầu kẻ ấy là một nửa của ta. Vậy tốt hơn là “Im Lặng”.
Rồi ta hãy nghe tiếp Trần Mai Ngân thỏ thẻ với chàng:
“Những điều ấy
Em im lặng và anh không nói
Chỉ âm thanh sóng gió biển khơi
Cuộn chúng mình ném giữa cuộc chơi
Của đời sống mông lung huyền ảo

Anh có hiểu
... những điều ta không nói
Nào xa xôi nào ngăn cách đâu anh
Biển với Trời kề gần sát rất xanh
Mà sao lạ, mà mong manh đến vậy! “

Trần Mai Ngân muốn gởi nhưng điều mà mình không nói vào tiếng sóng biển khơi. Cô muốn tiếng sóng sẽ cuộn nó đi như bao điều của cuộc sống tan vào trong mông lung huyền ảo. Việc ấy chỉ là ước muốn không thành. Bởi vì nếu nó cuộn đi được thì nhà thơ sẽ không còn khắc khỏi để phải than rằng: “Biển với trời kề gần sát rất xanh/ Mà sao lạ, mà mong manh đến vậy!”. Biển và trời cũng như anh và em, phần xác là một nửa của nhau nhưng phần hồn vẫn là hai riêng biệt. Không thế mà khi Thương Đế lấy xương sườn của người nam A- Đam  làm ra người nữ Ê-Va thì A-Đam chỉ công nhận rằng “người nầy là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi mà ra” chớ không nói đến phần hồn. Trần Mai Ngân biết thế nên câu thơ như cất tiếng kêu than cho một điều phi lý.
Rồi ta hãy nghe Trần Hạ Vi cũng thỏ thẻ với chàng:
“Con yêu tinh ngày xưa có một yêu cầu đơn sơ
cô gái sẽ sống mãi trong bạc vàng nhung gấm
chỉ đừng bao giờ mở cánh cửa cấm
ai cũng cần một góc nhỏ cho riêng mình (1)
Chúng ta ân ân ái ái
tan chảy ân tình
nhưng mỗi người chỉ có thể là riêng một
một anh
một em
dù ngọt ngào chung hưởng
đắng cay chia sớt
nhưng em là em
và anh vẫn là anh”

Trần Hạ VI  giảng giải nhiều cũng để biện hộ cho “Căn phòng bí mật” của mình. Căn phòng ấy chứa gì? Chứa những điều xấu xa nên phải giấu chăng? Không đâu, không ai đem giấu cái xấu trong căn phòng bí mật mà cũng không ai đem khoe căn phòng bí mật khi dấu cái xấu vào đó.
Trần Hạ Vi đã nói chúng ta “tan chảy ân tình”, chúng ta “đắng cay chia sớt”  nhưng “em là em, anh vẫn là anh” vì sao? Điều nầy không giải thích được nên Trần Mai Ngân đã đem ví nó cao rộng như biển với trời có một màu xanh, màu xanh ấy ở liền nhau như một mà biển với trời muôn thuở vẫn là hai. Ví dụ nầy thật là hay, nó trân trọng sự bí mật chứa trong linh hồn, nó vĩ đại hóa nhưng điều ẩn chứa trong tim như thiên nhiên bầu trời và biển rộng, nó hình ảnh hóa tình yêu nam nữ thành màu xanh thắm thiết và nó giảng cho đời hiểu cái thứ cất trong “căn phòng bí mật” một cách “trực chỉ nhân tâm”.
Cuối cùng là khổ kết của hai bài thơ:
-Trần Mai Ngân:   

“Anh có hiểu
...những điều em không nói
Là muôn trùng là mãi mãi không anh
Cứ lặng im...đừng trách cứ trái tim
Nó vốn dĩ mong manh và dễ vỡ...”

-       Trần Hạ Vi:
Phòng chứa bí mật của phù thủy vẫn sẵn dành (2)
để chúng ta cất giữ những ước mơ ngông cuồng hoang dại nhất
tình yêu này sẽ luôn luôn có thật
khi em được là em
và anh được là anh
với căn phòng bé nhỏ của riêng mình.


Cả hai nhà thơ, mỗi người một cách nói, đều khuyên người yêu  đừng động tới “căn phòng bé nhỏ của riêng mình”
Người viết bài nầy không đem hai bài thơ ra để so sánh, bởi vì cứ nghĩ rằng: Hai bài như hai loại ngọc khác nhau, nhưng nếu đeo vào trên một bàn tay thì sự sang trọng của mỗi viên sẽ tăng lên bội phần.  
 Người viết bài nầy cảm thấy sảng khoái vô cùng khi đặt hai bài thơ liền kề nhau, nó như hai đóa hoa một thơm êm dịu và một thơm nồng nàn. Cả hai đã mở toan lâu đài tình tráng lệ và chỉ cho ta căn phòng bí mặt. Vì lâu đài vốn đã nên thơ nên ta biết được thứ chứa trong căn phòng kía phải là quý giá. Tại sao ta phải nghĩ xấu cho căn phòng để rồi tâm hồn ta hóa bẩn?    
                              Châu Thạch                   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét