NƠI CUỐI CÙNG BA TÔI ĐẾN
LÂM BÍCH THỦY
Sáng
nay, ngày 2/10.2017; trời mưa rả rích;
chung cư cao tầng lại có một đám ma không kèn trống, buồn lại càng buồn. Mở di
động, trên FB có bài của anh - nhà văn Mang Viên Long viết về cha mình. Tôi cảm
động lắm. Bao giờ cũng vậy, anh là người sống trọn tình, trọng nghĩa với ba tôi; tôi rất cảm ơn anh về bài viết.
Cách đây 19 năm (15/8 âm lịch nhằm ngày 5/10/1998 dương lịch),
ba tôi-nhà thơ Yến Lan đã vào cõi vĩnh hằng.
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, ông là linh lân trong tứ linh thuộc miền
“đất võ trời văn) của Bình Định; lại ra đi đúng vào rằm trung thu. Khi còn sống,
cứ mỗi độ rằm trung thu sắp đến thì mẹ tôi chộn rộn, luôn nhắc
nhỡ các con ở xa về làm giỗ cho cha. Ngày giỗ năm nay mẹ tôi không còn để nhắc nhỡ, chúng tôi lại ở hai đầu đất
nước, tuổi cũng đã cao, sức khỏe lại có vấn đề nên chị em tôi chủ trương ai ở đâu giỗ đấy.
Chắc giỗ ở quê năm
nay buồn lắm!
Cứ mỗi lần nhớ lại ngày đi xa của cha, lòng tôi lại thấy cảm thương. Chết
rồi thì nằm đâu chẳng được, miễn
quê hương nhã ý cho nơi để đến. Nơi cuối cùng ba tôi đến là nghĩa trang ở Huyện,
nay lên thị xã rồi. Xét ra quê
hương cũng có đôi chút ưu ái cho nhà thơ rồi đấy chứ! Còn nếu đem so sánh với cụ Phan Khôi thì ba tôi có lẽ còn may
mắn hơn nhiều, vì bây giờ gia đình ông cũng chưa
tìm được mộ phần của ông. Năm ông mất;
do có trận cuồng phong của cái gọi là NVGP đã không cho ông một chỗ nằm tử tế! Ông là chí sĩ yêu nước, đa tài nhưng do không gặp thời!!!
Nhưng giá như bức điện này đến sớm hơn thì có lẽ số phận
ba tôi có thể khác đi:
“Chúng tôi được biết, trước
khi mất, nhà thơ Yến Lan có để lại một di chúc và tỏ ý mong muốn về nơi an nghỉ
cuối cùng. Chúng tôi kính mong các đồng chí giúp đỡ để ý muốn cuối cùng của nhà
thơ xuất sắc của chúng ta được toại
nguyện. (Nguyễn
Hữu Thỉnh)”
Nội dung bức điện khiến tôi tiếc từ bấy
đến giờ! Song le, chắc gì điện của ông Nguyễn Hữu Thỉnh–Chủ tịch Hội
nhà văn VN đến sớm hơn thì liệu có tác động gì đến các
nhà lãnh đạo trẻ của quê Bình Định,
vì “Vua cũng phải thua lệ làng” mà!!!
Nhà thơ Chế Lan Viên từng tâm tình với bạn văn:
“Chính Yến Lan đã dẫn dắt tôi vào làng thơ” điều
đó càng chứng tỏ suy nghĩ của tôi:
“Ba
tôi-là nhà thơ luôn là người luôn đi trước nhưng mãi vẫn về sau”.
Nhớ lại, mấy tháng trước khi ba tôi còn
tại thế, cả ông và tôi có nghe
mọi người bàn tán về nơi dành cho nhà thơ cuối cùng của Tứ Hữu Bàn Thành. Người
này bảo « Họ sẽ đưa ông vào nghĩa trang tỉnh ở Qui
Nhơn, người kia nói “Họ
sẽ đặt ông cạnh Hàn Mặc Tử, để sau này nếu thuận lợi sẽ qui tụ toàn bộ “Tứ
Linh” về nơi này, lập nên “Đồi thi nhân” trong
quần thể du lịch Thành phố biển ”.
Những gì nghe được tôi đều khấp khởi mừng
thầm cho hậu vận của ba tôi. Nếu được nằm ở nghĩa trang tỉnh thì
ông đỡ quạnh hiu, hoặc giả sử được nằm cạnh ông Hàn, ít ra ở đấy, hàng ngày
khách du lịch viếng thăm khi thắp cho Hàn Mặc Tử (gốc người Đồng Hới Quãng
Bình) nén tâm hương, tiện thể cũng không nỡ quên thắp cho Yến Lan (sinh tại thị
trấn An Nhơn Bình Định) nén hương ấm áp tình nhân văn! Nhưng, thực tế không diển
ra như vậy ?! Sự lạnh lùng này, âm thầm gặm nhấm lòng con cháu ông đến
tận giờ. Có lẽ Trời muốn ông phải là người
đi trước nhưng không có ngày về !…”
Ngày ba tôi mất, chúng tôi ở xa, chỉ nhờ
con, cháu cô họ bên cạnh giúp hết mọi việc. Tôi về tới nhà thì mọi việc đâu vào
đó: Quan tài ba đặt ở giữa phòng khách, nhà của em trai trưởng gia đình. Trên
quan tài, ba cây nến to, đặt ở đầu, giữa và cuối, đang leo lét cháy! Thời gian trôi qua khá lâu, ngoài con, cháu mà chẳng thấy người của chính quyền huyện nào
đến chia buồn cả! Quang cảnh lễ tang thật buồn! Nỗi đau trong lòng tôi tràn ra
khóe mắt!
Ba đi xa thật rồi! lặng lẽ và cô
liu như cái “Bến My Lăng” mà trong thơ ông dự báo; Đó là trong đêm vắng,
trên bến sông, chỉ mình chàng kỵ mã trơ trọi đứng gọi đò, gọi mãi vậy thôi!…
Tôi bùi ngùi so sánh lễ tang cha mẹ của các bạn tôi ở thành phố; hết đoàn ra lại đoàn vào.
Còn ba tôi, dù sao ông cũng là nhà thơ lớn, là người đã bằng văn chương của
mình làm rạng danh cho quê hương xứ sở Bình Định với bốn bài thơ có tên là Bình Định 1935, 1945, 1947 - 1975, Hơn nữa
ông cũng được mệnh danh là danh nhân của đất võ Bình Định, mà tang lễ lặng lẽ, ảm đạm, hẩm hiu đến là vậy !!!???
Rất lâu sau đó, lèo tèo học sinh, hàng
xóm đến thắp cho ông nén nhang! Bỗng một người đàn ông trẻ, khuôn mặt sáng sủa,
tôi đoán là nhà thơ, nhà báo Nguyễn Thụy Kha? vì tôi chưa có dịp gặp anh lần nào, chỉ dựa vào bài viết của
anh sau đó. Anh đã chạm vào nỗi đau trong tôi.
Cảnh tượng tang lễ của một
danh nhân Bình Định, khiến anh bất bình hỏi:
-
“Người nhà
của nhà thơ đâu?”. Thằng em trưởng của tôi đứng cạnh anh trả lời:”dạ, tôi đây”, vậy là anh
thốt lên với nó
-
“Trời
ơi! sao lại thế này! Ban tang lễ đâu? Lãnh đạo huyện, tỉnh đâu? sao gia đình
không
yêu cầu lãnh đạo làm gì cho nhà thơ? Phải
làm cái gì đi chứ, sao để nhà thơ thế này? Không được rồi, không được rồi! Ai lại
thế này kia chứ!!!
Thằng
em trưởng nam của tôi, nó không giảo hoạt như anh nhà báo. Nghe anh giục, nó ừ ừ,
hử hử, ngơ ngác như người ở hành tinh khác tới trái đất lần đầu!
Tôi cũng không hiểu vì sao mà như vậy!
Buồn lắm! Tình trạng như vậy kéo dài hơn ngày rưỡi. Khi chỉ còn mấy tiếng nữa,
gia đình phải thực hiện nội qui của huyện:
“Không để
người quá cố trong
nhà quá 24h”. Tối qua, lãnh đạo huyện cũng vội cử người đến dặn gia đình: Không được rải vàng, tiền âm phủ khi qua quốc lộ làm mất vệ
sinh đường phố, làm ô nhiễm môi trường v.v...! Gia đình tôi chấp hành triệt để mọi thứ huyện đề ra.
Mãi đến hơn 8 giờ ngày 7/10/1998 gia
đình được lệnh “khiêng nhà thơ ra đặt tại Nhà Văn Hóa huyện” gọi là để tổ chúc cho xứng tầm với một nhà thơ tiền chiến!
Lệnh này tôi thấy sờ sợ vì thi hài cụ đã đặt ở gia đình gần hai ngày giờ lại nhất
lên để ra đặt ở Nhà văn hóa huyện, như vậy động quan làm hai lần; không
biết có ảnh hưởng gì đến tương lai con cháu? Mà để di chuyển thi hài ba tôi, gia đình phải thuê bốn người gánh quan tài như khiêng
hàng hóa, trông rất thê thảm mà gia đình chúng tôi cũng phải nghe.
Đến
9 giờ Ban tang lễ mới bắt đầu
làm việc. Lúc đó mới có điện, hoa của bè bạn, đồng nghiệp và người hâm mộ từ các nơi gửi tới chia buồn cùng gia quyến. Đặt biệt CTy Animex
– cơ quan của vợ chồng tôi, từng giờ đã fax tất cả các mẫu báo viết về sự
ra đi của nhà thơ Yến Lan…
Hơn 60 bức điện chia buồn, bức điện của
nhà thơ Nguyễn Hữu Thỉnh, Chủ
tịch Hội nhà văn viết :
Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt
Nam
Độc lập-Tự do – Hạnh phúc
Độc lập-Tự do – Hạnh phúc
Hôi Nhà Văn Việt Nam
Hà Nội, ngày 6 tháng 10 năm 1998
Kính gửi:
-Tỉnh Ủy tỉnh Bình Định
– Hội đồng nhân dân tỉnh
Bình Định
– Hội Văn học Nghệ
thuật tỉnh Bình Định
Các đồng chí kính mến!
Hội Nhà văn Việt Nam vô cùng xúc động
khi đột ngột nhận được tin cụ Yến Lan, nhà thơ xuất sắc của văn học Việt Nam hiện
đại, người con thân yêu của Bình Định đã tạ thế
Nhà thơ Yến Lan (lức Lâm
Thanh Lang) sinh ra trên đất Bình Định 82 năm trước, trong một gia đình nghèo
khó và sớm có lòng yêu nước, yêu quê hương. Trước cách mạng, Yến Lan đã tích cực
hoạt động yêu nước trong nhà trường, viết kịch diễn cải lương, lập quỉ cứu tế
xã hội. Yến Lan tham gia cách mạng tháng tám, cướp chính quyền ở huyện An Nhơn
và là Ủy viên Ủy ban nhân dân huyện An Nhơn ngay từ tháng 9 năm 1945. Trong suốt
cuộc kháng chiến chống Pháp Yến Lan đã lần lượt tham gia nhiều công tác kháng
chiến: Trưởng ban tuyên truyền khu vực Bình Định: Ủy viên Ban Chấp hành Chi hội
Văn Nghệ Liên Khu Năm kiêm chấp hành Phân hội Văn Nghệ Bình Định
Tập kết ra Bắc 1955 ông tiếp tục
có nhiều đóng góp cho Hội Nhà văn, cho Nhà xuất bản Văn học, trong công tác
biên tập cũng như đào tạo các tài năng trẻ.
Trong sáng tác, gần 60 năm liên tục
ông đã cống hiến nhiều chuyện ngắn, kịch thơ, ca kịch trường ca và thơ, ở thể
loại nào cũng có thành tựu.
Chính vì vậy, cùng với Chế Lan
Viên, Xuân Diệu, Tế Hanh và nhiều nhà thơ cùng thế hệ Yến Lan đã có nhiều đóng
góp lớn cho văn học và để trở thành bậc thầy mẫu mực cho nhiều thế hệ các nhà
văn noi theo.
Chúng ta cùng chia sẻ nỗi buồn đau
và tổn thất to lớn. Tại Hà Nội, Hội Nhà văn Việt Nam sẽ tổ chức long trọng lễ
tưởng niệm nhà thơ Yến Lan.
Tham gia lễ tang tại Bình Định,
chúng tôi trân trọng cử nhà thơ Giang Nam, nguyên Ủy viên Đảng Đoàn, Ủy viên
Ban thư ký Hội Nhà văn Việt Nam thay mặt Hội Nhà văn tham gia Ban Tổ chức
Chúng tôi được biết, trước
khi mất, nhà thơ Yến Lan có để lại một di chúc và tỏ ý mong muốn về nơi an nghỉ
cuối cùng.
Chúng tôi kính mong các đồng chí
giúp đỡ để ý muốn cuối cùng của nhà thơ xuất sắc của chúng ta được toại nguyện.
TM HỘI NHÀ VĂN VIỆT NAM
PHỔ TÔNG THƯ KÝ THƯỜNG TRỰC
PHỔ TÔNG THƯ KÝ THƯỜNG TRỰC
Nhà thơ Hữu Thỉnh
Trong hơn 60 năm làm thi sĩ,
cùng thời với Hàn Mặc Tử, Xuân Diệu, Chế Lan Viên… nếu xét về công và tâm huyết thì ba tôi không thua
kém ai về tri thức, về tài năng đối với nền Văn học nước nhà. Song khi xét về quyền lợi,
ngay cả ở chính nơi ông được sinh ra và dâng hiếng cũng không được như bạn
cùng thời. Những gì mà ông để lại thực tế, ngoài đời ông được giới văn chương, người yêu thơ kính trọng và hâm mộ ông về đức,
tài và tình người:
“Về bài
“Bến My Lăng” thì ai cũng kính phục tài của cố thi sĩ Yến Lan. Cái tài là làm
cho phong cách nhà thơ trội vượt khác xa hẳn với những người đương thời. Nó đi
vào lòng từ thuở sinh viên cho đến lúc già. Ấn tượng khó quên nhất là khí chất
“ông lão say trăng” cho đến bây giờ và có lẽ còn lâu nữa vẫn không phai”. Nguồn
binhdinhquetoi
Dấu
chân ông đã in khắp các miền quê, mỗi nơi đến đều để lại cho nhà thơ bao kỷ niệm
đẹp như lời ông tâm sự: “Tôi đến tôi yêu, tôi về tôi tiếc” Những năm cuối đời
ông vẫn say mê sáng tác, thơ tứ tuyệt của ông trước sau ông vẫn là nhà thơ đôn
hậu, luôn muốn dâng tặng nghệ thuật thơ cho đời. Những vần “thơ lưu” của ông là
cuộc sống được chắt lọc qua tim, qua tâm hồn thi sĩ, là nghệ thuật điêu luyện về
ngôn từ, hình ảnh, âm thanh, nhịp điệu…là thế giới tình cảm bao la, là tiếng
thơ của những cảm xúc chân thành”.
Thanh Hải:
Nhưng giờ đây thì sao: “Bây giờ
ông đang nằm ở nghĩa trang huyện, hiu quạnh bên chân núi. Thỉnh thoảng tới ngày
giỗ, tết chỉ có mấy người thân của ông tới đốt hương, nhổ cỏ. Bạn cùng thời
ông, các thi sĩ Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử, Chế Lan Viên, vẫn ít nhiều có may mắn
hơn ông. Người được xây đắp mộ phần, nhiều lần khang trang, người được dựng
tượng, làm nhà lưu niệm, đặt tên đường phố.
Với bài viết này tôi không có ý so sánh văn
tài hay chế độ đãi ngộ mà chỉ nêu chút chua xót hậu sinh, rằng, số phận của một
thi sĩ có thể bi đát hay được tôn vinh lúc còn sồng nhưng giá tri thực của thi
sĩ chắc chắn sẽ còn lại với muôn đời. (Lê Hoài Lương) .
Điều tôi bắt gặp ở một số nhà thơ trong đó như Yến Lan là họ xa lạ với những ồn ào, những giải
thưởng, những vinh danh rầm rộ của nhà cầm quyền hay các tổ chức nghề nghiệp,
mà lẽ ra đúng đạo lý, họ phải được nghĩ tới trước tiên. Đúng ra, họ cũng là con
người chứ không phải thánh nhân, ban đầu họ cũng có nghĩ, nhưng sự nhiêu khê
của bao nhiêu thủ tục, cơ chế đã làm lòng tự trọng của họ bị tổn thương. Và cái
họ hơn người là họ đều bình thản chấp nhận sự thiệt thòi không đáng có và họ
rất e dè khi nhắc đến cái tôi của mình, cho đến lúc “Một mai ba tấc đất vùi- Trần gian gửi lại nụ cười cho hoa” như
nhà thơ Quách Tấn từng tự trào. Hình như những nghệ sĩ thứ thiệt đều cùng một
bản chất như vậy và nhờ đó, những hình tượng và tư tưởng nghệ thuật trong tác
phẩm của họ thêm lý do để hồn hậu ngẩng đầu giữa trái tim tri kỷ của độc giả,
khán thính giả đương thời và nhiều thế hệ.
Họ có thể không nghĩ đến ân sủng cho bản thân họ, nhưng những người có
trách nhiệm có những hình thức tôn vinh họ, mảnh đất này sẽ dày lên bao ân
nghĩa và ghi những dấu ấn độc đáo với cả nước. Một người bạn tôi nói vui, An
Nhơn từ huyện lên thị xã mừng thì là mừng, cũng đúng thôi, nhưng đừng quên
trong lịch sử, mảnh đất này từng hai lần kinh đô và một lần tỉnh lỵ rồi. Mà
tính chất của một kinh đô trong truyền thống, là hội tụ là kết tinh, chứ không
hề đơn giản.
Nguồn
binhdinhquetoi
Chính ba tôi cũng thấy mình
bị thiệt thòi nhưng lòng ông vẫn đủ tự tin để chèo chống con thuyền gia đình đúng quỉ đạo; không vì thế mà lao tâm khổ tứ. Lúc ốm nặng, biết qũi thời gian
của mình không còn nhiều, ông gọi hai chị em gái tôi lại, tâm tình :
“Riêng
hai con là phận gái ba mới nói điều này, ba nghèo không có gì để lại cho hai
con,
nhưng bù lại, suốt đời ba đã phấn đấu, đến
giờ các con có quyền tự hào-mình là con của
một người làm thơ biết tự trọng và khiêm
tốn. Điều này còn quí hơn tiền bạc, nhà cửa
đấy các
con ạ”.
Thực
ra, chúng tôi rất tự hào về người cha thi sĩ của mình, bởi vì, hai đức tính này nghe thì rất
bình thường, nhưng đã
mấy ai làm được, nhất là vào thời điểm mà chân giá trị đích thực của
con người chưa được đặt đúng
vị trí./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét