Thứ Hai, 20 tháng 11, 2017

Hoàng Lâm

PHÁC THẢO MỘT SỐ CHÂN DUNG THƠ MIỀN NAM TRƯỚC 1975
 
*

TƯỜNG PHONG
 

tuong phong


















Tường Phong





TIỂU SỬ:

Tên thật: NGUYỄN ĐÌNH NIÊN
Nơi sinh: HUẾ
Năm sinh:  1936
Xuất thân từ trường  Trung học KHẢI ĐỊNH, Đại học HUẾ và Đại học Văn Khoa SÀI GÒN. Ông nguyên là giáo sư Việt văn từ cấp trung học tại HUẾ, NHA TRANG đến cấp đại học tại Đại Học Sư Phạm. Hiện ông vẫn còn sống tại HUẾ.


TÁC PHẨM:

Thơ:  TRĂNG PHƯƠNG ĐÔNG ( xuất bản năm 1958 tại HUẾ ), THƠ CỦA NGƯỜI CÔ ĐỘC ( xuất bản năm 2007 tại HUẾ ).

Thừa hưởng chung tính chất lãng mạn của các nhà thơ Huế, TƯỜNG PHONG chủ yếu sáng tác thơ tình. Tình yêu như chất xúc tác để ông làm nên những bài  thật thơ mộng dù có lúc cũng nhiều cay đắng:



cam phận từng ngày anh đã quen
mùa đông và từng bữa cơm trắng
mùa xuân én đỏ từng trao tin
hoa khô không từng kết trái đắng

mùa thu lốc nổi đến bàng hoàng
tháng lạnh rỉ sét từng kỷ niệm
ngày mưa ẩm mục nhớ mang mang
bây giờ mùa hạ là nhát kiếm

cắt ba phần tư hy vọng đời anh
thành chút bánh thánh suông không rượu
trên điện đài tim ta hoang vu
không từng có phật không có chúa

chỉ có chút ẩn nhẫn đành phận
mọc mầm thành cây nho mới nhú
chưa kịp thành dây màu lục non
chạy dài trên tim anh lú lẫn

chỉ có chút ngọt trên đêm quên
khâu vá đời anh sợi chỉ bạc
cây kim lân tinh bắt đầu hoen
giọt lệ hay tiếng cười xa lắc...

(bài hạ, trọn bài)




 Nhưng có lẽ nhà thơ quá lý tưởng trong tình trường nên kết cục trong đời thường ông vẫn cô độc.
Bên cạnh những bài thơ tình, ông cũng bày tỏ những tra vấn về thân phận, những trăn trở về thời cuộc với những trước tác phần lớn là bảy chữ thật xúc tích với ý tưởng, điêu luyện về ngôn ngữ :



Tới đây toàn những tay hào kiệt
đã nướng đời trên lửa bập bùng
đã ném con tâm trên đồng tuyết
quên rồi quá vãng đến thong dong

Tới đây toàn những người không tuổi
tuổi tự tâm chi sá tuổi trời
anh bay dài rừng mơ rong ruổi
chữ nghĩa khô nghèo mưa cứ rơi
Tới đây toàn những người tay trắng
khổ tại tâm ôm trái tim hồng
cây hạc dừa ngước mắt lên không
đầy bình cam lồ sao trái đắng?



TRÍCH THƠ:





hoa vàng cửa động


Anh sẽ chết đi như mặt trời
dòng nước còn lại đổ về xuôi
sỏi im nhỏ lặng triền xê dịch
đá nói và ca, nỗi tịch liêu

Trái mộng nhân gian đào ửng má
hàm răng hột lựu ánh trong chiều
con đường biên giới không còn có
địa ngục thiên đường trộn lẫn nhau

Anh sẽ hát như chim sắp chết
hột lúa nẩy mầm lật tử sinh
hột ngô đồng úa vàng thu biếc
nức nở u tình kinh tiếng xanh

Anh sẽ khóc như mưa như bão
triền cao ngất hi mã lạp sơn
suốt đời vân vũ hơn vân vũ
ngậm cứng tình si gộp những hờn

Anh sẽ cười như thể Phật cười
trăm nghìn ơn phước lật nhào rơi
chiều nay một tiếng kinh viên giác
tròn quá môi em chín rõ mười

Anh sẽ nói như con nít nói
cần chi hạn giới với âm thanh
cần chi nghi thức câu rào đón
ân sủng cần chi có đáp đền

Như ân sủng muối mặn trần gian
anh sẽ sống như chưa từng sống
vì em giọt lệ trắng dần tan
cầm tay em hái hoa vàng cửa động…

huế 14/03/1973


bài quên


Người đã đi rồi nên ngó lại
xin trăm năm quên một lời buồn
nên suốt một đời ta vẫn hỏi
có khi nào quên bẵng ta luôn

Hãy giấu đôi mắt sau bóng mây
trải dài nghìn cây số đường đất
hãy gởi lên chót núi bàn tay
vẫy chiếc khăn vẫn mềm lụa phất

Hãy giấu giọt lệ sau chiếc ly
chai trong đầy rượu ngọt xuân thì
chắc đâu rượu ngọt hay rượu đắng
chắc đâu ta còn ở hay đi?

Hãy giấu tờ thư có mấy chữ
lời thư khắc hoạch như nét dao
có lẽ suốt đời ta vẫn sợ
đời ta không sống như chiêm bao

Chiêm bao hóa đá rơi xuống hồ
tất cả rồi ra như hư vô
sự tình có đẹp vì chăng nữa
rồi cũng như hoa nở rước mồ

Chiêm bao dựng một kim tự tháp
chất ngất đá tảng trên mặt sông
ôi dòng sông trôi hoài mất mát
ôi con sông vẫn đẹp khôn cùng

Chiêm bao khắc chữ triện bằng vàng
trên bia mộ sương con tim hoang
con tim hoang vu kết bằng khói
con tim rỗng những ngày tháng đói

Đói chữ đói cơm hay đói dài
mắc võng tâm tư đầu sợi tóc
gốc cây sinh tử ta nằm chơi
tưởng rụng rơi mình con gió lốc…

huế 16/05/1974


ngoài muôn dặm


khung liễu xanh trời mơ ước tôi
đáy giếng từng soi ảo ảnh đời
một đêm tóc trắng thời gian tuyết
má hằn in dấu giết nhau thôi

em cứ im hoài như cõi chết
hỏi làm chi nữa chốn xa khơi
một con thuyền nhỏ cần chi bão
sóng gió xôn xao nỗi đổi dời

cứ giăng buồm nhé ra đi nhé
biển vẫn còn nguyên dấu rượu mời
trăng sẽ mọc lên từng mỗi tháng
nước sẽ từng đêm nước sẽ vơi
                                                                                                                
mắt sẽ hoảnh khô trong cõi sống
người ta lạ mặt hết đi rồi
không còn mật rót trong tư tưởng
còn đó môi khô ngợ nụ cười

anh đi thắp đuốc trong thiên hạ
còn biết tìm đâu được một người
anh đi đốt cháy bao nhiêu mộng
không đủ niềm tin – yêu dấu ơi

cho anh chút nữa cho thêm chút
ôi nỗi oan anh vạch thấu trời
cho anh chút nữa cho thêm chút
ăn mày – anh chết dưới mưa rơi

cóng queo lửa tắt ngoài muôn dặm
à đó chừng như được nghỉ ngơi
cám ơn tất cả và thiên hạ
phán xét hơi nhiều số phận tôi

nha trang 1968


Hortensia


Ít nữa anh sẽ viết tặng em
một triệu lời thơ như cẩm tú
nếu như. như em bồ tát độ
vực thẳm ông hoàng anh hơn đêm

Ít nữa anh sẽ trao hết em
ba vạn sáu ngàn ngày gấm vóc
không biết anh còn đủ trăm năm
còn đủ hồng trên hoa trái độc

Ít nữa anh sẽ tặng em hết
những trang hoa tiên đời anh còn
sót lại trên môi anh chút hồng
mỏi mòn chấp chới với cành quít

Ít nữa anh sẽ rót em hết
một giọt rượu cuối cùng thần thiêng
thần thánh rồi cũng sẽ lên men
trong những tháng ngày đều mỏi mệt

Ít nữa anh sẽ sớt cho em
tất cả nước mắt anh còn sót
em hãy nhìn màu mắt anh, quen
hay còn lạ lùng trong khổ độc

Ít nữa anh sẽ dâng em hết
những bài thơ đồng trinh ngẫu nhiên
những ý tưởng bướng bỉnh cuồng điên
những dấu chấm gây gổ dấu phết

Ít nữa anh sẽ cho em hết
tuổi già hơn ba kỳ địa chất
tuổi già hơn sáu kỳ biển dâu
tuổi già còn lại một trái sầu

Ít nữa anh sẽ cho em hết
tuổi thơ óng ả đồng xu mới
tuổi thơ chưa một ngày khánh kiệt
tuổi thơ chưa một lần biết nói

Sao em không biết nghe tiếng nói
vô thanh vẫn hằng thắng hữu thanh
sao em không biết nghe tiếng gọi
nồng nã chìm tiềm thức vô minh

Ít nữa anh sẽ cho cả nhau
một triệu lời thơ như cẩm tú
không cần cầu chúc “ cẩm- tú- cầu “
không cần ước nguyện. bồ tát độ

Ít nữa ôi anh phiền não đoạn
Ít nữa ôi em thề nguyền độ
vỗ tay trút hết đệ nhất đề
cầm tay em chân như nở rộ
ôi như em bát nhã hồ đồ…

huế 16/03/1973







mầm đỏ và rượu
  
buổi sáng màu trà như mắt em
chờ em sáng bạch cả trời đêm
ngoài hiên bông liễu rơi đầy đất
từng chút chân chim động trước thềm
độc ẩm mãi hoài nâng chén khô
mắt khô ráo hoảnh ở trên mồ
sắp hàng quá khứ đi hàng sáu
cờ xí đen ngòm khăn áo sô
khói thuốc mơ hồ như mắt em
đảo điên hình ảnh đảo điên tìm
sáng nay trái đất ngừng xoay được
anh cũng ngừng xoay quanh bóng em
trà đậm không thơm mà đắng ngắt
đời anh ngăn ngắt trái khô cành
cắt đôi hi vọng ra thành tám
cũng chẳng vuốt ve được nỗi mình
em gởi cho anh một chút bóng
một chút nắng lên trong bình minh
một chút màu trinh áo quá trắng
một chút hảo ý lênh đênh trên
mái tóc em anh không nhớ màu
mái tóc em anh không nhớ kiểu
anh chỉ nhớ loáng thoáng hư ảo
tóc tơ mềm nõn buộc vết đau
vết thương anh, vết thương đời sống
vết thương hi vọng sẽ lại lành
bởi lẽ người đời ai chẳng muốn
trốn chạy cho xa nỗi khổ hình
cái chết thì thôi không tránh được
thì sao em lại tránh xa anh
sáng nay hi vọng ồ hi vọng
gặp được tình yêu với nụ cười
sáng nay thất vọng ồ thất vọng
gặp được người em mơn mỡn non
đêm qua giữa hạ trời mưa đổ
em có nghe trời đã quá xuân
hoa đã hết thời anh hết tuổi
bây giờ còn sót thứ khổ qua
khắc tạc bích ngọc hình trong suốt
trái đất hình như cũng quá già
sa mạc nằm trên đầu ngọn bút
quán trọ nằm đầu ngón ngón tay
tha ma nằm dài bề mặt giấy
mộ phần nằm ẩn ở trong mây
cái chết bốc hơi rượu quá say
nỗi buồn bén xuống mọc mầm đỏ
chán nản ửng hồng trong hơi thở
u tình bốc bay mây như mây
anh nghe que diêm bật tiếng cười
đỏ lửa. như một lời giã biệt
cái sống nối đuôi cùng cái chết
sự bay tiếp tục với sự rơi
treo cờ đốt đèn ăn liên hoan
rừng quế rừng trầm lửa bốc lửa
ao hồ sông biển ở trần gian
bỗng dưng thơm lựng lừng rượu đỏ
rượu cũng trùng màu như mắt em
xích gần đây. em. cho thấy đêm
linh hiển giữa trưa giờ đúng ngọ
sông biển trần gian khô hết rồi
anh uống mắt em như nốc rượu…

huế 17/03/1973
               
ngày ngưng bắn ở huế
  
ta ngồi một chắc trong quán cóc
tết này chừng nõ có chi vui
chiều cuối năm heo may gió nổi
trời không cần đẹp cũng bồi hồi
cô hàng mắt sắc như dao cắt
chém gì ta cũng thế mà thôi
quá buồn, thân hoá ra lưu lạc
người yêu đâu đó người yêu ơi
hãy cho ta thêm nem mấy lọn
meo mốc đời ta như tré này
mới uống lưng ly đầu đã đảo
trí óc mầy đi tận tới đâu?
nếu rằng bạc nhẵn như đời ta
cô hàng cho tạm ly rượu đế
uống thêm ít nữa để thêm già
hay là biết đâu xuân bỗng trẻ
chẳng cần! em hãy rót cho qua
cho tôi một cái khô gì đó
khô bò hay khô ta, thế thôi
chiều xanh huyền hoặc lên vừng trán
đêm huyết dụ ngời qua đôi môi
sao em bật khóc. em im vắng
giọt nước mắt chừ giá quá hời
con người bây giờ cũng như thế
giá cả còn thua chai băm ba
ngưng bắn hoà bình đương có vẻ
đại cuộc xem ra khá lắm mà
cô hàng cho tôi đĩa phụng rang
mỗi hột như là mỗi bình an
đến viếng thăm ta chiều hôm nay
rượu không cay hay rượu có cay
ta mạn phép em rót xuống đất
một chút, như là rót xuống biển
một chút máu hồng trong đại dương
một chút nguyện cầu trong câm nín
một chút yêu dấu trong bẽ bàng
một chút sáng suốt trong ngu muội
cô hàng chiều nay ta chết đuối
giữa thảm xanh đời trời mang mang
người yêu chiều nay anh yếu đuối
cầm bút nặng hơn là thanh gươm
cắt sầu cầu sắt bắc qua ta
ta bước về đâu chiều gió nổi…

huế 28/01/1973


Trăng thu ở Phú Quốc
tặng PHONG

Tới đây toàn những tay hào kiệt
đã nướng đời trên lửa bập bùng
đã ném con tâm trên đồng tuyết
quên rồi quá vãng đến thong dong

Tháng ngày nhàn nhã ung dung đến
như trời bát ngát trắng mây trôi
biển nào xao động thương tâm hận
hạnh phúc nào xô vỡ tiếng cười

Tháng ngày thong thả trong lơ đãng
kể chi thời khắc đắt hơn vàng!
rừng đảo còn xanh trăng còn sáng
em. anh còn mộng để đa mang

Tới đây toàn những người không tuổi
tuổi tự tâm chi sá tuổi trời
anh bay dài rừng mơ rong ruổi
chữ nghĩa khô nghèo mưa cứ rơi

Đảo xanh biếc rạng ngời bích ngọc
lệ u tình hạt ẩn minh châu
sóng làm thơ Thái bình dương khổ độc
sóng Thái lan vịnh chứa chan sầu

Gỗ cẩm lai rừng thơm nhã nhạc
gấm còn nguyên dệt áo nàng thơ
ta vẫn mãi chàng thơ đi lạc
ngoài hư vô lao đảo ơ hờ

Tới đây toàn những người tay trắng
khổ tại tâm ôm trái tim hồng
cây hạc dừa ngước mắt lên không
đầy bình cam lồ sao trái đắng?

Mặt trăng tròn cũng là trái quý
ta vói tay vói bắt trọn đời
thu trăng giữa hạ đầy yêu mị
ta ôm hôn khôn xiết bồi hồi

Tới đây toàn những người ôm hận
giết người thương nương náu đất trời
hạnh phúc là một loài cùng quẫn
nên chi anh ngày tháng rong chơi

Mái lá thấp. và anh biết phận
ngói cũ càng tư tưởng mốc meo
quên. quên. cúi quên.. buồn. giận
yêu em ít hơn giận mình nhiều

Tới đây toàn những người mới sinh
dưới bóng mặt trời ngày thứ nhất
dưới bóng trăng trong suốt tịnh bình
bỗng quên luôn đời mình đã mất…

phú quốc 04/07/1974 



 Hoàng Lâm
(nguyễn thanh châu gởi)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét