Thứ Năm, 9 tháng 11, 2017

Thơ TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG


Về gần đến nơi chúng reo lên “ Chào mảnh đất nơi ta đã chào đời và gắn bó hơn máu thịt”
Ngôi nhà xưa không còn
Bên mái hiên đôi dép mòn đứt quai của những bà mẹ
Rêu mọc từ lâu
Bậc cửa chỉ còn những hòn đá Hình Giọt Lệ
Lặng câm dưới sắc chiều tím buốt
Những thằng nhóc gầy gò không quần không áo
Nép bên hàng rào xiêu vẹo nhìn chúng như những kẻ khác thường
Những con chó nằm bên những ngôi mộ không khói hương
Chốc chốc tru lên từng hồi thảm thiết
Những bãi biển vắng bặt dấu chân người
Những mảnh thuyền trơ đôi mắt dại khờ nhìn mây trắng
Hấp hối cuối chân trời
Gió não nề xuyên qua bạt trùng xương cá
Tấu lên khúc nhạc Gọi Hồn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét