Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2018

Thiếu Khanh


blank

Qui Nhơn
Qui Nhơn đẹp quá phảỉ không em?
Qui Nhơn trong vắt nắng hồn nhiên
Qui Nhơn khúc khích nghiêng vành nón
Reo giữa lòng anh những tiếng chim 
Qui Nhơn hiền quá phải không em?
Qui Nhơn ngường ngượng nắng chiều êm
Bàn tay mềm nắm bàn tay mạnh
Bước lạ bềnh bồng giữa phố quen
Qui Nhơn hoa đào trên nét môi 
Anh đi hồ hải bốn phương trời
Trang thư không hết niềm tâm sự
Thắp lửa rừng khuya nhớ nụ cười.
Qui Nhơn tóc dài như sóng đêm
Ru anh êm ái giấc mơ hiền
Mai kia sông núi mình quang rạng
Dành trọn đời anh để ngắm em
Qui Nhơn lên trường mỗi sớm mai
Anh ra núi lớn nối sông dài
Bao giờ hai nửa trăng về một 
Em có so bì ai nhớ ai?
Ngày xa Qui Nhơn ngày dài thêm
Qui Nhơn hun hút phía mây chìm
Chiều xưa còn đọng trên Gành Ráng
Chút nắng vàng phai áo lụa mềm?
Bây giờ mùa Đông hay mùa Xuân?
Qui Nhơn ngăn ngắt giấc mơ gần
Anh ngoài sông núi xa lồng lộng
Hướng một phương trời nhớ Tuyết Vân!

Thiếu Khanh
(tác giả gởi)
Trảng Bàng – Tây Ninh, 12/1964
(Nghìn Xưa Để Lại)


*


CẨM LOAN

 
blank


GIỌT NẮNG TAY EM
Em không khóc để anh vui mãi.
Tim có buồn vẫn chút gì vui.
Nhấp ly bôi nhưng chớ ngậm ngùi
Chiều dẫu xuống nắng còn rộn rã!
                        *
Nắng trong anh hãy tươi đẹp mãi...
Rọi xuống vườn em giọt nắng lành.
Em giữ nắng nhuộm tình trẻ lại
Tim em hồng là nắng của anh.
                       *
Áo xưa trắng chưa phai màu hạ
Ve gọi gì chừng như trách ai.
Phượng còn thắm nơi phương trời lạ?
Là máu tình loang trong nắng phai.
                        *
Nắng mãi, nắng hồng tim anh nhé!
Em gom nắng thắp nửa đời sau.
Từ trong bóng tối nào xa khuất.
Gịot nắng tay em rực sắc màu


blank
 

NGƯỜI ĐI

Người đi chừng lạnh xuống.
Nghe phương nào tuyết rơi.
Tiễn người che mắt khóc.
Vuốt tóc mình ừ thôi!
                *
Tiễn người đi lần ấy!
Không bàn tay trong nhau.
Người có tìm tay vẫy
Giữa cuối mùa lá đau?
                  *
Lá rụng thu sang đông
Sao hồn em giá rét?
Xứ người xa biền biệt.
Ngày về có hay không?
                    *
Ai bên kia trời lạnh.
Có nhớ gì dốc xưa?
Cho em xin đôi cánh
Bay tìm một giấc mơ!
                   *
Thêm một mùa không hẹn!
Lá vàng rơi bên song.
Hỡi người bên kia biển!
Nghe sóng bờ Đông không?
 
CẨM LOAN
(tác giả gởi)



*

trần phù thế


blank


MẸ CỦA MỆ NẤM
THĂM NUÔI CON GÁI Ở TÙ

thường ở đời
khi con cái chết trẻ
ba mẹ đều vật vã than van
người tóc bạc
khóc người tóc xanh

ở việtnam bây giờ
rất thường rất thường
người tóc bạc khóc người tóc xanh
đó là trường hợp mẹ của mẹnấm
thăm nuôi con gái đang thọ án tù

nếu mẹnấm chết
mẹ của chị sẽ khóc một trận đã đời
khóc mấy tháng trời
rồi thời gian sẽ bớt khổ đau

nhưng bây giờ
mẹnấm vẫn đang bị nhốt trong tù
nên mẹ của mẹnấm
sẽ khóc suốt mười năm dài
chưa biết chừng
bà không có diễm phúc khóc tới mười năm...

theo lời mẹ mẹnấm
lần trước vào thăm
nhưquỳnh từng nói
mẹ ơi, con ý thức được việc làm của con
mẹ đừng lo lắng quá

mẹ của mẹnấm kể
nhà tù quy định
mỗi tháng được gặp mặt một lần
nhưng tôi không thể ngừng hoang mang

mỗi lần đến ngày thăm nuôi con
là tôi thấp thỏm không yên
sợ không được vào gặp con mình

lần này tôi không được ôm con vào lòng
mẹ con tôi chỉ được trò chuyện
qua vách ngăn dày cộp
với hàng chục lỗ đục nhỏ hình tròn
rất khó khăn để tôi có thể nghe quỳnh nói
và quỳnh hiểu tôi nói gì...

một người đàn bà bình thường
rất đổi bình thường
dễ thương
nhỏ bé
ngày ngày tảo tần nuôi hai con nhỏ dại
và mẹ già
bây giờ mẹnấm ở tù
thì con chị
mẹ chị
sẽ sống ra sao
sẽ sống ra sao

cả thế giới  đều biết
người tù lương tâm
nguyễnngọcnhưquỳnh
chị là người can đảm
còn hơn những người can đảm
tranh đấu cho quyền con người
tranh đấu cho biển đảo việtnam
tranh đấu cho bất công xã hội
trong ôn hòa

thế mà
chị được chế độ một ngàn lần ưu việt
dùng luật rừng
tặng cho mười năm tù
tặng thêm năm năm quản chế tại gia

và bây giờ
hai mẹ con được phép gặp nhau
mỗi tháng một lần
vỏn vẹn mười lăm phút thăm nuôi
nhanh như chớp mắt
đã hết giờ
mẹ nhìn con gái
con gái nhìn mẹ
nước mắt chảy ngược vào tim

hoan hô chế độ một ngàn lần ưu việt

Trần Phù Thế
(tác giả gởi)

*


Nguyễn Lương Tuấn

blank

NƠI MỘT ĐOẠN ĐƯỜNG CHI LĂNG HUẾ

Tháng giêng, mồng 5 tết
Tôi trở về
Con đường Chi Lăng, xóm Chợ Dinh rêu xám
Chợt nhớ chị, buồn tênh
Xa lắm rồi, trong sương mù ký ức dày đặc
Những ngôi nhà đó, những người bạn của chị
Chập chờn ảnh tượng, giọng nói tiếng cười
Có phải không, nơi đây nhà bác Siêu từ thiện
Hai cô con gái bác - Cẩm Du, Cẩm Vân
Vẫn qua nhà ngồi chơi với chị
Có phải không đây vườn nhà bà Chánh
Mấy cây đào sây trái gặp gió rụng nhiều
Tuổi thơ ngây hớn hở cầu mong
Gió nữa! gió nữa lên!
Nhưng vẫn nhớ hoài
Hơn năm mươi năm trước
Thời gian - chiếc gương soi nhiệm mầu
Ở đó có chị Dung
Tóc dài áo trắng
Đôi mắt sáng nụ cười vô tội
Chim hót ngoài vườn không bằng tiếng chị reo vui
Và nhiều nữa, những người bạn của chị
Chị Giáng, chị Thuyết ở ngã ba Cao Bá Quát
Chị Cúc ở mép sông Hương ngã ba Hồ Xuân Hương
Nhà có cây bàng tỏa bóng xuống dòng sông
Còn nữa phải không chị?
Ôi! Chiều hôm nay
Nơi cuối đường Chi Lăng
Bến đò xưa cũ
Tết đã tàn
Mùa xuân lạnh, vắng ngắt
Tôi trở về ngôi nhà tuổi thơ
Nghe văng vẳng đâu đây
Tiếng thì thầm kỷ niệm

Nguyễn Lương Tuấn
(tác giả gởi)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét