TRĂNG NGÁT
dạo đó
là Huế của đầu thập niên 1970
chẳng nhớ nguyên cớ nào đã xui khiến chúng tôi gặp gỡ
tôi là cuồng sĩ lỡ đường
em là cây bút đang lên
được văn giới trầm trồ ái mộ
chúng tôi bên nhau mờ ảo
tri kỷ tình thân
cùng lêu lổng cà phê thuốc lá
cùng tếu lâm cùng tỉnh cùng mê
với tôi
em là hiện thân tuyệt vời thơ dại
tôi đã hồn nhiên cho em đọc bản thảo của mình
dĩ nhiên dòng sống là đến đi
đi để đến
đến để đi
chúng tôi xa nhau sau đó chừng một hai năm trên một tờ bán nguyệt san văn chương
phát hành ở Sàigòn có đăng một truyện ngắn của em nội dung khá vui em đã lấy tôi dựng thành nhân vật là “thi sĩ khùng” với trích dẫn ít nhiều câu thơ của tôi để minh họa nhưng em đã không ghi chú thích đó là thơ của NĐBN tôi đã chưng hửng tại sao em hành xử như thế bởi vì độc giả sẽ nghĩ rằng đó là thơ do chính em sáng tác dĩ nhiên tôi bất mãn vì tài sản của mình bị trưng dụng (thiếu minh bạch) bởi một người mà mình tin cậy thời gian trôi em đã là kỷ niệm là chớp tắt vui buồn một thời mỗi lần nhớ em tôi đều bùi ngùi giao tình như sương khói thì sá gì dăm ba câu thơ của tôi đã thác sinh vào tâm tư em em là Trăng Ngát nụ cười quá giang NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN (1995)
chúng tôi xa nhau sau đó chừng một hai năm trên một tờ bán nguyệt san văn chương
phát hành ở Sàigòn có đăng một truyện ngắn của em nội dung khá vui em đã lấy tôi dựng thành nhân vật là “thi sĩ khùng” với trích dẫn ít nhiều câu thơ của tôi để minh họa nhưng em đã không ghi chú thích đó là thơ của NĐBN tôi đã chưng hửng tại sao em hành xử như thế bởi vì độc giả sẽ nghĩ rằng đó là thơ do chính em sáng tác dĩ nhiên tôi bất mãn vì tài sản của mình bị trưng dụng (thiếu minh bạch) bởi một người mà mình tin cậy thời gian trôi em đã là kỷ niệm là chớp tắt vui buồn một thời mỗi lần nhớ em tôi đều bùi ngùi giao tình như sương khói thì sá gì dăm ba câu thơ của tôi đã thác sinh vào tâm tư em em là Trăng Ngát nụ cười quá giang NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN (1995)
Wednesday, February 28, 2018
HOA LAY
hồn về treo ngọn sầu đông
tinh sương tôi dậy thắp hồng cho em
tình xưa an giấc bên thềm
gió ru ngàn dặm tóc mềm mại bay
em về bướm động hoa lay
tôi theo ngọn gió quên ngày lao đao
hẹn nhau về một cõi nào
yêu nhau bằng cả ngọt ngào đắng cay
tinh sương tôi dậy thắp hồng cho em
tình xưa an giấc bên thềm
gió ru ngàn dặm tóc mềm mại bay
em về bướm động hoa lay
tôi theo ngọn gió quên ngày lao đao
hẹn nhau về một cõi nào
yêu nhau bằng cả ngọt ngào đắng cay
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
Wednesday, February 21, 2018
CÓ 2 THỜI ĐỂ SỐNG
mời các bạn đọc bài thơ
sáng tác từ thời nhỏ dại
là khi tôi bắt đầu chơi với chữ nghĩa cho đến lúc tôi 20 tuổi,
tiếp theo là thời thanh niên
với tôi,
mình chỉ có 2 thời để sống,
cho dù tuổi tôi là 20, 30, 40, 50, 60, 70, 80,...
đến tận cùng hơi thớ,
đó vẫn là thời thanh niên
mà tôi
đã sống
đang sông
sẽ sống...
...
THÂN PHẬN
nửa đêm không ngủ
vầng trán suy tư
tuổi thơ gục chết
hành trang vào đời
giấc ngủ ngày xưa
nằm trong lòng mẹ
nghe tiếng gà trưa
niềm vui nhè nhẹ
hành trang vào đời
bằng đôi tay nhỏ
hiện tại hợt hời
như nắm cỏ khô
trâu già gục chết
trên đồi cỏ khô
con chim trúng đạn
gãy cánh bên mồ
ngày xưa hôm nay
hoàn toàn đổi thay
hỡi người em nhỏ
tóc phủ vai gầy
giã từ lớp học
không còn vấn vương
tương lai ẩn hiện
vào đời đau thương
ngày mai về đâu
lửa cháy tinh cầu
vì sao rơi xuống
cuộc đời đi mau
nửa đêm không ngủ
tuổi trẻ lao tù
lo âu kinh sợ
như chiều mùa thu
buổi chiều sẽ tắt
tuổi trẻ hôm nay
cúi đầu gục mặt
tay tìm bàn tay
trâu già gục chết
tuổi trẻ đau thương
buổi chiều lửa cháy
khắp trời quê hương
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
1966
sáng tác từ thời nhỏ dại
là khi tôi bắt đầu chơi với chữ nghĩa cho đến lúc tôi 20 tuổi,
tiếp theo là thời thanh niên
với tôi,
mình chỉ có 2 thời để sống,
cho dù tuổi tôi là 20, 30, 40, 50, 60, 70, 80,...
đến tận cùng hơi thớ,
đó vẫn là thời thanh niên
mà tôi
đã sống
đang sông
sẽ sống...
...
THÂN PHẬN
nửa đêm không ngủ
vầng trán suy tư
tuổi thơ gục chết
hành trang vào đời
giấc ngủ ngày xưa
nằm trong lòng mẹ
nghe tiếng gà trưa
niềm vui nhè nhẹ
hành trang vào đời
bằng đôi tay nhỏ
hiện tại hợt hời
như nắm cỏ khô
trâu già gục chết
trên đồi cỏ khô
con chim trúng đạn
gãy cánh bên mồ
ngày xưa hôm nay
hoàn toàn đổi thay
hỡi người em nhỏ
tóc phủ vai gầy
giã từ lớp học
không còn vấn vương
tương lai ẩn hiện
vào đời đau thương
ngày mai về đâu
lửa cháy tinh cầu
vì sao rơi xuống
cuộc đời đi mau
nửa đêm không ngủ
tuổi trẻ lao tù
lo âu kinh sợ
như chiều mùa thu
buổi chiều sẽ tắt
tuổi trẻ hôm nay
cúi đầu gục mặt
tay tìm bàn tay
trâu già gục chết
tuổi trẻ đau thương
buổi chiều lửa cháy
khắp trời quê hương
NGUYỄN ĐỨC BẠTNGÀN
1966
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét