Thứ Sáu, 20 tháng 4, 2018

   TÍM XƯA

                                                                               
đứng trước cột cờ
giăng đầy mưa gió
nhìn xuống sông hương
đò dọc đò ngang
mưa khóc trời mưa . nắng than trời nắng
má núm đồng tiền . nghiêng nghiêng vành nón
ôi chao ! chao ôi nhớ . tím xưa
cổng trường tam quan cành phượng vĩ
con bướm vàng đậu nhánh hoa khôi
đêm thức dậy giữa trời chưa đi ngủ
chém gió tha phương một thời lận đận
nắng trải những khúc tình muộn
lá ướt
xanh um
và . tóc chảy xuống trên vai bình sứ
em . mặt áo tím hay mặt áo hoa ?
tôi . thấy long lanh nụ cười thuở đó
trốn nắng trong thành quách đại nội
núp mưa sáu vài mười hai nhịp
trên tay mềm nhung nhớ
gảy khúc đàn nam ai
mà nhớ ngự bình xưa
một sắc không
bờ biển xá
em . bước vào vùng trăng
cây mộc lan chìa đôi cánh gãy
nghe mưa mềm trên lá
buốt vào trong mắt trong
giữa mùa trăng kinh nguyệt
đêm nguyên tiêu mưa bay trời kỷ niệm
mái ngói cong cong vành xưa đầy mộng mị
gót sen ngày mưa lượt là lên võng mắt một sáng
tinh mơ ngồi chẻ gió qua mành đan từng sợi vắng tình sơ
trên con đường nối dài ga nhỏ bên dòng ngự nghe hoa vỡ
đốm lửa cháy sụt sùi mùa xuân tàn nhẫn cho biển ngậm ngùi
tôi và em ôm trời quá khứ cho tuyệt vọng đuối giữa dòng sông
và . nghe hoang mang tình tan theo mây nước cuối chân trời
một thời lính thú một thời cánh chuồn hỗn mang thuồng luồng
em . tâm hồn là cỏ hoa xanh mướt
tôi . trời sa mạc hoang vu gió thổi
bốn cửa thành hứng chịu một thời giao tranh bất cộng đái thiên
hôm nay biển khóc đời thôi xoa tưởng niệm những linh hồn trôi nổi
bằng trái phá tình yêu . khóe mắt nụ cười . mắt môi em là trăng rằm
tháng giêng đèn đóm đi ngủ tự bao giờ mưa gió là lời ca tình tự nhớ
khâu đêm ngóng trời xa biền biệt đôi mắt rủ xuống chiều nhung nhớ
tháng tư đứt bóng hoàng hôn lá vàng rơi tưởng mùa thu đến không ngờ
những con đò ngáp gió chờ đợi như hụt hẫng như trăn trối đêm giao thoa
xin khất lại những ngày xưa hoàng thị những vòng tay học trò yêu dấu
trong mắt ngọc bao la vượt sóng ngàn để thấy mình trở giấc chiêm bao
đọt tre ngậm đắng rơi từng chiếc lẻ loi sầu cổ độ của tiếng vĩ cầm ai oán
là đà trôi trên bờ sông thao thức chỉ còn nghe tiếng vọng trời thương bạc
đôi mắt mờ nhân ảnh
tiếng trống chầu khuất xa
và . thầm gọi tên em cho đở nhớ
tím xưa bên hồ những lá sen úp gió
con chim vành khuyên hay sâm cầm ? như mơ tưởng một thời hoàng đạo
để lột xác em trong vòng tay biển nhớ nghe ngực thở cho đêm say mướt
mắt nhung em là trời tự do : trên những con đường rợp bóng me bay thành phố
dập tắt những điên rồ những hoang mang khờ khạo cho được sống một lần
rồi chết như sao rơi vào bất tận trong đáy sâu vực thẳm giữa bãi đời nổi trôi
còn lạ lẫm gì những con đường xưa cũ một lần đi qua dưới tàn cây mù u
con chim nhỏ ngu ngơ trời biệt xứ suốt đời băng giá với mùa đông chín ổi
chỉ còn lại những gì mường tượng có lá vàng bay trong mắt nâu tuổi học trò
của tháng ngày tôi làm thơ và em là người tình ở cổng trường vôi tím
giờ đây là con sâu nhỏ uốn mình nhả tơ thành lụa để trời hong nắng thu
cho đêm trào vào thân thể mầu nhiệm cho đêm trăng tròn ướt lá dừa xanh
trên tay là hoài niệm
mắt mi trời thương nhớ
môi là nụ tầm xuân
hồn nhiên như trăng sao
những ngón tay dài là nước mắt tiễn đưa không hối tiếc trên tuyến đường vô cực
con tàu đuổi ngược thời gian ở đó là những bãi tha ma không mộ chí để làm dấu
thánh yêu em như người tình chân thật một đời đi hoang vô gia cư vô điạ táng
tôi . đóng đinh tôi lên cuộc đời lố nhố lăng nhăng ma trơi qủi ám tràn lan đại hải
tháng giêng mưa ngủ
tháng hai trượt gió
tháng ba buồn nôn
tháng tư cố thổ

tím xưa

một trời

dĩ vãng ./.

VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc . trăng non .  4/2018) 






   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét