Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2018

TIỄN BIỆT, BÈ - Thơ Chu Vương Miện và M. Loan Hoa Sử


       


TIỄN BIỆT
Họa sĩ HỒ TRỌNG THUYÊN ra đi đêm 22.7 (ngày 22.7.2018)

người thảnh thơi lên thiên đàng
kẻ bận rộn xuống địa ngục
toàn là lời lẽ giao tế ngoài miệng
hoàn toàn không có thực
địa ngục là cuộc sống này
thiên đường là cuộc sống bên ngoài
"nơi cõi khác"
chẳng qua chỉ là giấc mơ
Nam Kha
nằm ngủ dưới đất
kê đầu trên cục gạch
dưới gốc cây hòe an
lúc vừa nhắm mắt
nhà sư già vừa bắc nước
nấu nồi cháo kê
nồi cháo chưa sôi
đã tỉnh giấc
nước trong nồi sôi sùng sục
ngủ tiếp
khi dậy nồi kê chưa chín
bảy mươi hai năm
đủ thứ là tang thương
đủ thứ là đoạn trường
ai cũng như ai
ai cũng giống ai ?
kẻ mơ niết bàn
kẻ mơ thiên đàng
chả có ai mơ địa ngục
vì ai cũng đang sống nơi đó
địa ngục là có thật
các thứ khác chỉ là mơ
như cơn khát
-
giầy cỏ gươm cùn
quốc gia hưng vong thất phu hữu trách
cũng chả được tích sự gì ?
dù cho tha thiết
may lắm làm được công việc
của loài chim cồng cộc
của loài dã tràng xe cát
hoàn toàn là vô ích
ngoài biển tây biển đông
chả khác chi con cầy
trước sau cũng thành mòn nhậu
chết thì chưa
khi không biến thành sáo đen sáo sậu
nhắc đi và nhắc lại
"toàn lời ruồi bu kiến đậu"
không đầu không đuôi
một kiếp phù sinh
lao tâm lao lực

Thứ Hai, 23 tháng 7, 2018

NỬA, DẤU MẶT, RỒI ANH SẼ VỀ THĂM, NƠI ẤY, NẾU - Thơ Đình Xuân


   


NỬA

Nửa chiều mưa phố buồn tênh
Ai chia một nửa mông mênh tình này
Cho xin nửa chén rượu cay
Uống vô để nửa mặt mày u mê

Nửa đêm mưa phố lê thê
Canh dài mới biết câu thề nửa môi
Điện đường hắt nửa bóng người
Nhìn qua nhìn lại nửa đời lũng sâu

Uống cho cạn nửa đêm thâu
Mềm say dễ kiếm nửa nhau lạc loài
Nửa vòng tay nhuốm hao gầy
Nửa vòng còn lại... trao ai bây giờ...!?!

ĐÊM NGHE NGUYỆT KỂ - Đức Hạnh cùng thi hữu


 


ĐÊM NGHE NGUYỆT KỂ
        (Thuận nghịch độc)

Hằng Nga trải áo đẹp non Bồng
Tặng cả hoa ngàn nở thắm bông
Giăng lá cánh thu vào thạch động
Gắng đời quê Mẹ trổ bông hồng
Trăng tình vọng nước yêu nòi giống
Rặng núi khơi nguồn nhớ biển sông
Đằng đẵng cảm hoài gieo suối mộng
Rằng nghe tiếng Nguyệt kể đôi dòng..!

Dòng đôi kể Nguyệt tiếng nghe rằng
Mộng suối gieo hoài cảm đẵng đằng
Sông biển nhớ nguồn khơi núi răng
Giống nòi yêu nước vọng tình trăng
Hồng bông trổ, Mẹ quê đời gắng
Động thạch vào thu cánh lá giăng
Bông thắm nở, ngàn hoa cả tặng
Bồng non đẹp áo trải Nga Hằng.

                              Đức Hạnh
                           21. 07. 2018

CON ĐƯỜNG CHẲNG MẤY AI ĐI... - Trần Mai Ngân




                   Tác giả Trần Mai Ngân
                  

CON ĐƯỜNG CHẲNG MẤY AI ĐI...

Đừng trói ta bằng những muộn phiền!
Có phải không muộn phiền trói chặt và vây kín ta mỗi ngày , mỗi lúc. Ta bi quan chăng ...? Không đâu, ta tìm cách tháo gỡ và quẳng nó đi.
Nhưng làm sao được khi người chúng ta luôn như đang sống trong bụi gai của cuộc đời. Chi bằng, giữ thân và tâm yên tịnh thì sẽ không bị thuơng tích và trầy xước.
Khó lắm đấy ! Tôi nói cho bạn nghe cách của tôi và bạn nghĩ xem thế nào nhé !

Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2018

CHIẾC NGÀ VOI, VÁC NGÀ VOI, VĨ VĂN - Chu Vương Miện


     


      CHIẾC NGÀ VOI
       Vĩ văn

Thực ra câu chuyện kể sau đây là của anh Phùng Văn Hóa "bút danh là Hoàng Văn Phú, nguyên quán Tân Phú ngay đài phát tuyến chỗ Ngã Ba Ông Tạ, đi lính sau tôi, câu chuyện đã được đăng ở nguyệt san Tinh Thần năm 1964, câu chuyện thiếu mất một nhân vật là tôi, nên tôi viết lại và thêm cho đủ, đầu năm 1963 tôi ra trường và về đơn vị dd23tt, sư đoàn 23 bộ binh, tôi nguyên là cầu thủ tỉnh lẻ và ngoài công việc ban 3, tôi là đội viên của đội tuyển Sư Đoàn, nhưng chỉ là thứ cầu thủ dự bị, có cũng được mà không thì cũng chả sao!
Kỳ đó thì đoàn chúng tôi đi Pleiku tranh giải Quân Đoàn 2, đoàn chính là 11 người thêm 3 người dự bị. Sáng đó xe GMC chở chúng tôi ra phi trường Phùng Dực gần bộ chỉ huy Trung Đoàn 45 và Đài Phát Thanh Buôn Mê Thuột, vừa đến thì máy bay quân sự Mỹ cũng vừa hạ cánh, thầy trung sĩ Thông Vận Binh xì xà xì xồ vơi người sĩ quan trên máy bay, và đoàn cầu thủ chỉ đủ chỗ cho 13 người, tôi ở lại phi trường chờ chuyến bay sau, phi trường Phùng Dực là phi trường tỉnh lẻ, ngày ngày chỉ có một chuyến đến và đi rồi vắng tanh, và có vài chuyến bay quân sự qua đó chở các quân nhân vãng lai ngừng lại chừng 10 phút là lại cất cánh, phi trường trống trơn. Chỉ còn lại 3 người: tôi, một trung sĩ còn thuộc Trung Đoàn 44 và một thiếu úy Trung Đoàn 45. Vị trung  sĩ thì không có gì đặc biệt, chờ máy bay về Vũng Tàu đưa đám ma cha ruột, còn vị thiếu úy thì cũng không có gì đặc biệt, về Sài gòn để hỏi vợ. Khuôn mặt người nào người đó đều xạm đen cháy nắng, thiếu úy có khoác một cái ba lô nhẹ, trong ba lô không có gì ngoài chiếc Ngà Voi, chiếc Ngà Voi này là của con voi nhơ nhỡ, dài chừng 6 tấc, không trắng và màu nâu nhạt, không ai quan tâm để  ý gì đến cái Ngà Voi, mỗi lần máy bay quân sự Mỹ hạ cánh, thầy thông vận binh chạy trước, sau là ba chúng tôi, kỳ này gặp toàn chuyến bay về miền bắc như Đà Nẵng, Quảng Trị, không có máy bay về Nam, mỗi lần vác ba lô chạy vào thì Thiếu Úy bèn quăng ngay chiếc ba lô có chứa cái Ngà Voi xuống nền nhà, tôi buột miệng hỏi :
- Mang đi đâu cái của khốn này ?
- Mang làm quà cho ông bố vợ tương lai
Đến ngày thứ ba, một chiếc xe dodge chạy đến gọi trung sĩ Trung Đoàn 44 là có công điện từ Vũng Tàu gửi, nội dung là chờ lâu quá, đã chôn cất cha xong rồi, khỏi về. Thế là trung sĩ theo chiếc xe về luôn, sân phi trường chỉ còn lại tôi và thiếu úy với chiếc Ngà Voi, ngày hôm nay là ngày thứ ba để chờ, chừng nửa giờ sau thì có chuyến máy bay hạ cánh, một lúc sau thì được biết là máy bay đi Pleiku, tôi phấn hồ hởi mừng thầm trong lòng, một chặp thì một đòan người từ trên máy bay bước xuống, vị thượng sĩ thủ quân vỗ vai tôi noi lớn : "Chú mày cũng về luôn một thể, đội mình thua rồi !”

Ngay lúc đó thì vị thiếu úy chạy ngay vào nhà chờ khách, quăng chiếc ba lô có cái Ngà Voi xuống đất rồi gối đầu lên nhắm mắt ngủ
........................... 
                                           Hoàng Văn Phú và Chu Vương Miện

CHỮ DỤC TRONG XỬ THẾ - Nguyên Lạc


      
                            Tác giả Nguyên Lạc 

CHỮ DỤC TRONG XỬ THẾ

VỀ CHỮ DỤC

Dục là từ gốc Hán có ý nghĩa là muốn: sự ham muốn, mong muốn, lòng ham muốn được thỏa mãn.
1. Theo Phật giáo, dục được chia làm 2 loại: Thiện dục và ác dục.
- Thiện dục : thường được xem như lòng ham muốn đem lại lợi ích cho mọi người, trong đó có mình. Suy nghĩ và hành động có tính vị tha.
- Ác dục : thường được xem như lòng ham muốn chỉ đem lại lợi ích cho riêng mình, không phải quan tâm đến lợi ích của người khác. Suy nghĩ và hành động có tính vị kỷ.[1]
DỤC là đầu mối của SÂN SI, gây ra khổ đau nên đức PHẬT khuyên nên DIỆT DỤC. Theo tôi, nhiều người nghĩ chưa chính xác lời khuyên nầy: - Diệt là diệt "ác dục", còn diệt "thiện dục" thì làm sao tinh tấn được. Như lòng ước muốn giác ngộ để cứu giúp con người mà diệt thì ôi thôi!
Đó là vài nghĩa của dục trong Phật giáo.
2. Trong đời thường  giống vậy, cũng có 2 loại: Thiện dục và ác dục (tà dục)
- Ác dục: tư dục chỉ nghĩ tới quyền lợi của riêng mình, của riêng gia đình, phe nhóm mình; mặc cho người đời, mặc cho đất nước quê hương tan nát, thê lương. Loại dục này làm cuộc sống con người khổ đau thêm, ngăn cản sự tiến bộ của nhân loại
- Thiện dục: lòng mong muốn cho mình và người, cho xã hội, quê hương, nhân loại tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn, tiến bộ hơn. Nếu diệt lòng dục này sẽ ngăn cản bước tiến của nhân loại
Diệt cái ác dục, tà dục trong cuộc sống là điều đáng trân trọng  và sẽ làm cho xã hội, con người đẹp đẻ thêm, hạnh phú thêm

XANH...VÀNG, CHO ĐỜI... - Thơ Tịnh Đàm



           Nhà thơ Tịnh Đàm

XANH...VÀNG 
(Viết theo tâm sự bác G.T.Điệp)

Trời xanh, xanh cả nỗi sầu
Cúc vàng, vàng cả những câu ân tình !

Một đời vinh nhục, nhục vinh
Kiếp người trong cõi phù sinh ngập buồn !
Bước đời sớm gió, chiều sương,
Lắt lay cơm áo, vấn vương bụi trần !

Chén say ! Hồn mộng phù vân,
Gió sương nặng trĩu tấm thân lạc loài.
Lệ đời ngập bước trần ai,
Có, không - là chuyện đổi thay vô bờ !

Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2018

LỜI CÁT THÌ THẦM, KHÚC KHUỶU NGÀY - Thơ Lương Bút


  

     
LỜI CÁT THÌ THẦM !

Em con gái nắng hoàng hôn chấm tóc
Ta ngây người chờm níu thuở đôi mươi
Chân phiêu lãng chang chang chiều nắng quái
Trắng miền sương tóc cũ thả nghiêng màu

Em sa mạc tình mù sương... bến đỗ !
Hạt bụi nào tiền kiếp hóa xanh xao
Để lênh đênh giữa tro tàn gặm nhấm
Mơ một lần bụi cát cuốn xa cao

Em tóc ngắn chênh chao vàng lụa nắng
Ta gật gù mộng muộn gót chân du
Sương điểm trắng, góc thu vàng cố quận
Hồn liêu xiêu thấp thoáng khói xa mù

Em viễn xứ ướt mềm hoa lữ thứ
Ta độc hành di trú khóe sông thu
Chưa chạm môi ngất say đêm trừ tịch
Ngôn ngữ nào diễm lệ nhạc tình ru

Em ngồi đợi từ vô biên cuộc lữ
Ta triền miên trong dòng chảy thế nhân
Chiều xuống thấp ráng hoàng hôn tư lự
Gió ngàn ơi ! nghe lời cát thì thầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét