Tự Điển Tiếng Việt Đổi Đời
(Bổ Túc)
Đôi
Lời Phi Lộ:
Bất cứ một dân tộc nào nếu đã hình thành một nền văn
học, đều có hai loại văn chương bác học và văn chương bình dân. Ngôn ngữ cũng
có ngôn ngữ trí thức và ngôn ngữ đường phố. Phê bình văn học, phê bình cách
sử dụng ngôn ngữ là điều phải có để đất nước tiến lên. Trước
đây ở Miền Nam, một số nhà văn, nhà báo dùng chữ hay viết văn không đúng cũng
đã bị phê phán chứ không phải muốn viết gì thì viết.
Ngày nay, ngôn ngữ ít học, đứng bến, mánh mung,
đường phố giống như cỏ dại lan tràn rất nhanh vì nó được phổ biến qua các bản
tin, báo chí, các trang điện tử, truyền hình, đài phát thanh, các diễn đàn… cho
nên nó dễ dàng giết chết ngôn ngữ “văn học” thường phải xuất hiện qua sách vở.
Nếu không ngăn chặn kịp thời, loại ngôn ngữ lai căng, bát nháo, quái đản sẽ trở
thành dòng chính của văn học…và khi đó thì hết thuốc chữa. Việt Nam ngày nay
đang đứng trước thảm họa đó!
Ngoài ra, “văn
dịch” phần lớn từ các bản tin tiếng Anh của những người không rành tiếng Anh
lại kém tiếng Việt đã phá nát cú pháp (văn
phạm) Việt Nam. Hiện nay BBC Việt Ngữ đã góp
phần rất lớn vào việc tàn phá tiếng Việt truyền thống.
Xin nhớ cho, thay đổi mà tốt hơn, hay hơn thì người
ta hoan nghênh. Thay đổi mà xấu, tệ hơn là phá hoại. Ngoài ra, không có gì “lớn” cho bằng “cầm bút” nhưng cũng không có gì “xấu xa” cho
bằng viết bậy, viết nhảm, viết sai sự thật và nhất là phá hoại ngôn ngữ truyền
thống của dân tộc. Sau hết, tôi xin nhắc những người làm báo trong nước và cả
BBC tiếng Việt: Dân đường phố, mánh mung, đứng bến vì ít học cho nên ăn nói bậy bạ. Nhà
báo là người có học phải hướng dẫn “đường phố” để họ từ từ tiến lên, ăn nói mẫu
mực, viết cho đàng hoàng, thế nhưng lại chạy theo “đường phố” để phá nát tiếng
Việt.
Tiếng
Việt trong nước bây giờ ( kể cả BBC và
VOA tiếng Việt) đọc nhức đầu vô cùng. Văn thì dài lòng thòng, thí dụ
baotintuc. Vn : Dự
án xây dựng một số đoạn đường bộ cao tốc trên tuyến Bắc - Nam phía Đông giai
đoạn 2017 - 2020. (21 chữ). Trong khi đó rút
gọn và dễ hiểu chỉ còn 14 chữ: Dự án2017-2020 xây một số đoạn phía đông Xa Lộ Bắc-Nam.
Ngoài ra câu văn trùng lập, danh
từ biến thành động từ, động từ biến thành danh từ. Cùng một danh từ nhưng hai ba nghĩa, dị hợm, bí hiểm, “râu ông nọ cắm cằm bà kia” khiến không
hiểu người viết muốn gì. Chẳng hạn, tài khoản là số tiền có trong ngân hàng, nay biến thành khế ước, thỏa thuận, giao
kèo (account) trên Facebook. Rồi “vô
tư” có nghĩa là không thiên vị (chí công vô tư) nay biến
thành “thản nhiên” (cứ vô tư đi, cứ làm bừa đi). Thậm chí cả
ông Bộ Trưởng Giáo Dục và Đào Tạo Trần Hồng Quân cũng tiêm mhiễm
loại ngôn ngữ đường phố khi nói, “Các em
học sinh rất vô tư nên bắt chước theo. “ Có lẽ ông bộ
trưởng này học tiếng Việt ở Nga hay ở Tàu.
Rồi “lái xe” là động từ nay thay cho “tài xế” là người
lái xe (danh từ). Rồi “kỷ
luật” (danh từ)
là quy củ, phép tắc phải theo nay biến thành “trừng phạt” (động từ). Rồi cái gì cũng “không
gian” chẳng hạn, không gian đi bộ, không
gian mạng, không gian nấu ăn. Tôi thật sự không
hiểu “ không gian mạng” là cái gì! Tạo
một chỗ, khu, nơi vui chơi thoáng mát, đi bộ nay biến thành “tạo
một không gian vui chơi thoáng mát, không
gian đi bộ…trong khi “không gian” là khoảng trời xanh
bao la kia. Ở Mỹ này NASA là Cơ Quan Quản Trị Hàng Không và Không Gian. Họ đưa
người, phi thuyền vào khám phá Mặt Trăng, Hỏa Tinh, Thổ Tinh…chứ có phải là mấy
chỗ đi bộ, nhà bếp hay trên các diễn đàn điện tử đâu. Ở Mỹ này khi trương bảng
“Space for Rent” có nghĩa là nơi, chỗ, phòng ốc cho thuê chứ không phải “không
gian cho thuê”.
Thảm họa lớn là lai căng, chen
tiếng Anh “ba rọi”. Mở một trang báo trong nước ra, và cả hải ngoại nữa, chỗ
nào cũng thấy top, teen, camera, TV, phone, fly cam, show,
fan, hot, hot girl, stress, resort, tour, metro, container, vaccine! Các chữ đứng đầu/hàng đầu, trẻ vị thành niên, máy
hình/máy thu hình, truyền hình, điện thoại, hình ảnh bao quát tử trên cao, buổi
trình diễn, người hâm mộ, nóng/hấp dẫn, gái ăn mặc hở hang, căng thẳng thần
kinh, khu nghỉ mát, xe điện ngầm, xe thùng/xe chở kiện hàng/xe vận tải hảng
nặng, thuốc chủng ngừa…đã chết trong ngôn ngữ Việt Nam.
Do trình độ văn hóa kém, tiếng
Việt trong nước hiện nay bị cắt cụt hoặc thêm cái đuôi thừa thãi khiến trở nên
hổ lốn, Tây không ra Tây, Tàu không ra Tàu, không còn nét văn chương, lãng mạn truyền
thống nữa. Bát nháo nhất phải kể trang tin điện tử VOV (Đài Tiếng Nói Việt Nam).
Có thể nói, hiện nay cả nước coi tiếng Việt như một
“thùng rác” ai muốn xả rác bừa bãi cũng được mà không một ai lên tiếng phê
bình, sửa chữa. Thật đáng sợ!
Dưới
đây là bảng so sánh tiếng Việt truyền thống và tiếng Việt đổi đời xếp theo thứ
tự A,B,C…
A.
-Án
. Trong nước cái gì cũng “Án”. Bài giải, đáp số trở
thành
“đáp án”. Bài giảng trở thành “giáo án”. Nghi ngờ trở thành “nghi án”. Khám phá một vụ án trở thành phá án, phá chuyên án.
-Ăn
uống trở
thành ẩm thực. Thói quen/cách ăn uống trở
thành
văn hóa ẩm thực, giống như mấy ông Ba Tàu ở Chợ Lớn nói chuyện với nhau
năm xưa. Các “món ăn miền Bắc” trở thành “Ẩm thực miền Bắc”. Người
ta thích là thích các “món ăn” miền Bắc chứ miền Bắc có đồ
uống (ẩm) gì ra hồn đâu mà thích? Rồi nào là, “Du khách nước ngoài tham gia tour
trải nghiệm ẩm thực tại Hội An” (Báo Sài Gòn Giải Phóng). Thực ra câu
chuyện chỉ là, “Du khách ngoại quốc vừa du lịch vừa thưởng thức các món ăn ở Hội An” nhưng lại viết dưới dạng
cầu kỳ vì ít học. Xin nhớ cho ăn uống không phải là văn hóa vì
loài
thú cũng ăn uống. Con hổ sau khi ăn thịt con nai xong bèn ra bờ suối uống
nước. Nhưng nếu biết nấu nướng cho đàng hoàng, lịch sự, biết mời chào nhau thì
nó là một nét của văn hóa. Hiện nay ở hải ngoại cũng lây bệnh “tiếng
Việt đổi đời” bằng cách dùng danh từ “ẩm thực chay”. Khi nói “ẩm thực
chay” có nghĩa là đồ ăn chay và đồ uống chay. Nhưng đồ uống nào mà
chả chay? Chẳng có thứ đồ uống nào như nước ngọt, chè, nước mía, nước dừa v.v…
lại bỏ thêm thịt, cá, tôm, cua vào đó. Dùng danh từ “ẩm thực chay” tức là hoàn
toàn ngu dốt tiếng Việt nên chế bậy.
-Ăn
mặc dâm ô, ăn mặc hở hang, ăn mặc bẩn mắt trở thành ăn mặc
phản cảm. Một hình ảnh gây bất bình, xúc phạm, khó chịu cho người ta cũng gọi là
phản cảm. Chỗ nào cũng thấy phản cảm và không còn một tính từ
nào khác. Ăn mặc phản cảm là ăn mặc thế nào? Chẳng hạn một cô gái đến chùa “ăn
mặc phản cảm” thì cô gái đó ăn mặc ra sao? Hoặc váy ngắn quá, hoặc áo hở vú, hở
lưng, hoặc mặc quần đùi (short) hoặc
mặc đồ mỏng dính (bây giờ gọi là xuyên thấu)
thì phải nói ra cho người ta biết chứ. Tiếng Việt trong nước càng ngày càng trở
nên nghèo nàn và kho tàng ngôn ngữ truyền thống sẽ chỉ còn một nửa hay bị
hủy diệt bởi những chữ như: hoành tráng, phản cảm, giải mã, kinh điển, ấn
tượng, sốc, kịch tính, kịch bản, cơ bản, thi công, xử lý, nóng (hot), khắc phục, tiếp cận, đối tượng … Những
danh từ đơn giản, thuần Việt do tổ tiên sáng tạo cả ngàn năm nay từ từ biến mất
để thay thế bằng tiếng Tàu nhức đầu, lạ hoắc… và quá nhiều tiếng lóng, tiếng
Tây, tiếng Anh “ba rọi” chen vào.
B.
-Bạch
phiến trở thành ma túy đá
-Bài
giải, đáp số trở thành đáp án. Thật điên khùng
quá mức! Thí dụ: “Đáp án bài toán
lớp 7 thử tài tư duy” (VnExpress). Làm toán mà “tư duy” cái gì? Chì cần nói “giỏi toán”. Câu văn gọn gàng, sáng sủa mà không bắt độc
giả phải
“tư duy” sẽ là: “Thử
tài các bạn. Hãy giải một bài toán Lớp 7.”
Nghe nói VnExpress là tờ báo điện tử được nhà nước/chính phủ cấp bằng
khen đúng là “mèo khen mèo dài đuôi”.
-Bài
giảng trở thành giáo án. Soạn bài giảng trở thành
“soạn
giáo án”. Nghe thấy mà ghê!
-Ban
nghi lễ trở thành ban lễ tân (ông nào chế
ra chữ này chắc trước đó có học ở bên Tàu thời Mao Trạch Đông hay Đặng Tiểu
Bình). Xin nhớ,”lễ tân” chỉ là tiếp khách. Còn “nghi lễ” là cả một thể thức
có khi vô cùng phức tạp để hoàn tất một buổi lễ lớn hoặc tiếp đón các vị nguyên
thủ quốc gia.
-Bán
cá, bán tôm ở ngoài chợ (mua đi
bán lại) ngày xưa gọi là “làm ăn cá
thể, manh múm”, bây giờ gọi là kinh doanh, giống như làm chủ một
công ty xuất cảng tôm đông lạnh có cả trăm nhân công.
-Bản
tiếng Việt, bản tiếng Anh, bản tiếng Hoa (của một tờ báo) trở thành
phiên bản tiếng Việt, phiên bản tiếng Anh, phiên bản tiếng Hoa. Mở các
Từ Điển English-Chinese Dictionary ra sẽ thấy người Tàu định nghĩa “copy” là phiên
bản. Thậm chí “version” là bản mô phỏng, phỏng theo
cũng trở thành phiên bản. Đúng là “điếc không sợ súng”. Không được đi học,
không hỏi người lớn, không tra từ điển, không
nghiên cứu mà cứ viết, cứ nói. Một đất nước, một cộng đồng như vậy thật
đáng sợ! Dân tộc Nhật tiến lên là họ biết xấu hổ (Khổng Tử gọi là tu ố). Khi biết mình sai, họ rất xấu hổ và có khi
phải tự sát. Một dân tộc mà không biết xấu hổ thì hết thuốc chữa.
-Bàng
hoàng, choáng váng, hết sức ngỡ ngàng trở thành sốc (shock)
-Bằng
chứng, tang chứng biến thành “vật chứng”. Bằng chứng, tang chứng
bao gồm nhiều thứ để kết tội nghi can. Còn vật chứng chỉ là những đồ vật, nó hạn
hẹp hơn. Thí dụ: Bằng chứng trong máy thu hình cho thấy hung thủ đã đâm nạn nhân
rồi cướp xe. Trước 1975 tại Miền Bắc không có luật pháp, không có Đại Học Luật
Khoa mà chỉ có “chỉ thị của Đảng” thay
luật pháp cho nên rất nghèo nàn và hầu như không biết gì về các danh từ pháp lý
mà cũng chẳng có Hình Sự Tố Tụng như Miền Nam. Tại Miền Bắc hễ cứ bị công an bắt
là có tội. Sự “có tội” hay “vô tội” không được phán xét bởi luật pháp hay tòa
án mà bằng công an với câu nói, “Anh
không có tội tại sao công an bắt anh vào đây?”. Không cần xét xử gì hết,
sau đó “nạn nhân” bị đưa đi “lao động cải tạo” mút mùa lệ thủy,
ba tháng thành 12,13, 16 năm.
-Bánh
xe/vỏ xe trở thành lốp
-Bao
gồm, bao hàm, hàm chứa (một số vấn đề) trở thành nội
hàm. Ông nào dùng hai chữ này chắc là viện sĩ Viện Hàn Lâm Khoa Học,Văn
Chương và Ngôn Ngữ Việt Nam.
-Bảo
đảm trở thành đảm bảo, bảo hành. Xe cộ, món đồ, máy móc được bảo đảm (warranty) trong
bao lâu trở thành bảo hành. Hành nghĩa là làm, làm gì ở đây mới được chứ?
-Bảo
trì, giữ gìn trở thành bảo quản
-Bắp
thịt trở thành cơ bắp. Biểu diễn/khoe bắp thịt trở
thành biểu diễn cơ bắp. Phô diễn sức
mạnh quân sự cũng gọi là biểu diễn cơ bắp. Đúng là loại ngôn
ngữ đường phố, bát nháo, đứng bến, mánh mung.
-Bắt
ngay trở thành bắt khẩn cấp, bắt nóng. Trong nước
cái gì cũng nóng hay lạnh. Ngôn ngữ truyền thống sẽ lần
hồi diệt chủng. Thưởng ngay trở thành thưởng nóng! Thế mới hay ngu dốt mà
làm văn hóa thì nguy hại ngàn đời!
-Bên trong (của
chiếc xe hơi) biến thành nội thất! Đúng là tiếng Việt kiểu
cung vua phủ chúa thế mà mở miệng ra là chửi chế độ phong kiến.
-Bệnh
viện nhi đồng cắt cụt chi còn bệnh viện nhi trong khi từ
điển trong nước nói rằng chữ “nhi” không bao giờ đứng một mình. Nó
phải đi kèm với một chữ khác. Như vậy Tết Nhi Đồng giờ đây chỉ còn Tết
Nhi! Đúng là chữ nghĩa quái đản, muốn viết gì, nói gì thì nói.
-Bếp/nhà bếp biến
thành “bếp ăn”. Thí dụ, “Khám phá bếp ăn trong khách sạn” (VOV ngày 16/11/2017). Thật lạ kỳ! Tiếng
Việt trong nước bây giờ dường như có một “bệnh dịch” phải thêm cái đuôi rất vô
duyên, thừa thãi vào phía sau. Tôi không hiểu “bếp ăn” là bếp gì? Là nhà bếp để
ngồi ăn chăng? Và sẽ có thêm “bếp uống”, “bếp nhậu”…chăng? Hay đây vừa là nhà bếp vừa là phòng ăn (vì
không có phòng ăn riêng)?
-Bích
chương (dán
lên tường) trở thành Áp-phích
-Biến
cải, thay đổi trở thành cải tạo. Thí dụ: Trung
Quốc cải
tạo bãi đá ngầm thành đảo. Trong nước nên bỏ hai chữa “cải tạo” vì nó gợi
lại hình ảnh cả triệu quân-cán-chính VNCH bị “tù cải tạo”.
-Biển,
tấm bảng trở thành Pa-nô (Panneau)
-Biểu
ngữ trở
thành Băng-rôn (Bande de role)
-Bình
điện trở thành bình ác quy, nạp điện trở thành sạc (charge)
-Bổ
túc, trau dồi (kiến thức) trở thành bồi
dưỡng (giống như ăn uống để lấy lại sức sau cơn bệnh)
-Bộ
đôi, một đôi, một cặp (hai người) trở thành cặp đôi (bốn người)
-Bộ mặt
biến thành diện mạo. Tôi không hiểu tại sao trong nước bây giờ thích dùng
những tiếng cầu kỳ. Thí dụ: “Chiếc cầu tạo vẻ đẹp cho thôn làng” biến
thành, “Chiếc cầu đem đến diện mạo
đẹp cho thôn làng.”
- Bộ mặt,
dáng vẻ biến thành ngoại hình. “Cô ta có dáng vẻ đẹp” nay
biến thành “ Cô ta có ngoại hình đẹp”. Ai dùng hai chữ “ngoại hình” chắc chắn
không được cắp sách đến trường hoặc du học Trung Quốc cho nên tiêm nhiễm tiếng
Tàu.
-Buổi
trình diễn văn nghệ trở thành show. Ca sĩ hát một lúc
hai, ba phòng trà gọi là “chạy show”. Ngày xưa các chiêu đãi viên ở các phòng trà đang tiếp khách
này, xin lỗi chạy qua tiếp khách kia gọi là “chạy bàn”.
-Buồn
nản, chán đời (depressed) trở thành trầm cảm . Sao dùng chữ
khó khăn quá vậy? Nếu tôi là một tâm lý gia, một bệnh nhân tới nói,
“Thưa bác sĩ, tôi cảm thấy buồn nản, chán đời” thì tôi hiểu ngay. Nhưng
nếu bệnh nhân nói, “Tôi bị trầm cảm” thì tôi
sẽ phải hỏi lại, “Ông/bà nói thêm về tình trạng tâm lý của ông/bà thế nào.” Ngoài
ra, từ điển Việt Nam trước và sau 1975 không hề có hai chữ “trầm cảm”.
-Buồng
lái /phòng lái trở thành cabin. Thậm chí khoang
hành khách trên máy bay cũng gọi là cabin (BBC tiếng Việt)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét