Thứ Năm, 8 tháng 11, 2018


  • NƠI SÂU LẮNG ĐẠI NGÀN 

    Chiều nghiêng nghiêng... 
    khúc đại ngàn chênh vênh dốc đứng
    mảnh thuyền trăng neo lờ lững thiên hà
    tiếng suối vô tình chót vót đỉnh chuông xa
    lời thâm sâu cội nguồn hun hút.

    Tiếng chim chơrao giữa trời lảnh lót
    huyễn hoặc đêm...
    dáng phù điêu chìm vách gió lặng thầm
    câu kinh mặc trầm từ phía trăm năm
    bất ngờ hiện hữu.

    Đêm trót phải lòng với hư không huyền diệu
    mây trót phải lòng bức chân dung nguyệt khuyết
    vệt thẩm vùng kí ức thâm căn
    quyện thành nỗi nhớ di căn.

    Nỗi buồn lên men ngấm say hồn dạ lữ 
    tự khúc đông ập oà 
    buốt trắng vực mê
    một khoảng vắng bồng bềnh nỗi nhớ không tên
    lời đại ngàn ngút ngắt mông mênh

    NGƯNG THU

    HUYỀN THOẠI SONATE ÁNH TRĂNG

    Anh đưa ngày đi
    bằng tia nhìn dõi theo áng tà huy trôi trên sông 
    một chút bâng quơ vừa rụng 
    ngày đột quỵ bên đóa Giulietta Guicciardi * cánh nhung nhức nhối
    và anh vừa tiễn một cuộc tình
    bằng hồi âm mùa đông lạnh buốt 
    đêm chùng 
    những vô tình làm  ẩm ướt nỗi cô đơn

    Ngày trôi theo những bước chân buồn giận dỗi hờn
    có nỗi nhớ vừa qua thăm
    nỗi nhớ  lặng im hóa thành ngôn ngữ 
    thứ ngôn ngữ mặc trầm 
    cứ bằn bặt vờn quanh
    mùa phản hồi anh bằng những nốt thu xanh

    Những phím dương cầm chìm ngập ánh trăng
    bản Sonate trong anh chợt bềnh bồng trôi trên dòng Đa Nuýp 
    trái tim cô gái mù dâng lên niềm hạnh phúc 
    ngày cũng quay về 
    nỗi nhớ nhẹ như mây 

    Có những điều thật bình dị quanh đây
    nỗi đau rồi cũng biết hao gầy
    có những ước mơ tưởng chừng như mùa cứ trôi theo năm tháng
    đôi mắt của cô gái mù đã nhìn thấy dòng sông Đa Nuýp thân thương chở đầy ánh trăng lãng mạn
    ánh trăng huyền thoại lên men
    Beethoven 
    Beethoven 
    những thanh âm không là tiếng nói 
    rộn ràng thổn thức tim yêu


    * Nữ bá tước Giulietta Guicciardi 17 tuổi người học trò học nhạc mà Beethoven yêu say đắm nhưng bị chối từ

    NGƯNG THU


    Trên VNTPHCM. Cảm ơn BBT thật nhiều.

    ĐÊM PHỐ VÀ ANH

    Về với phố em hồn nhiên như phố
    như lá thu rơi trong chiều có anh về
    như những con đường in đậm dấu chân quê
    vây kí ức vờn xanh ngày tháng hạ.

    Nỗi nhớ không màu mà cứ như là lá
    em mãi tìm, anh biết đấy vì sao
    ánh trăng rơi vào đáy mắt một thời
    đêm phố gọi môi em hồng ánh lạ.

    Anh tìm quên, nỗi nhớ tràn phố xá
    giọt đêm rơi mặn đắng tiếng rao buồn
    mắt phố chừng xa lắm ánh trăng suông
    em nỗi nhớ như vừa cơn gió thoảng.

    Về với phố ta tìm đêm lãng mạn
    vần thơ đưa mềm mượt phím dương cầm
    khúc thu xưa trỗi bừng cơn khát vọng
    phố - em và anh hát khúc trăm năm.

    Thơ Ngưng Thu


    CHẠM VẾT HEO MAY

    Đêm chăn nệm ủ ấm lòng không?
    sương tuyết vờ thôi trắng ngậm đông 
    cơ hồ cheo neo vách nhớ 
    thu biệt từ lá gió hoang vu
    khuyết chi người ơi ! tiếng cười trong trăng rực rỡ
    để suông tuồng con nước quặn đau.

    Màu xuân khập khừng đâu đó thật lâu
    vỹ tuyến nào chia 
    mòn xanh đường mơ chạnh nỗi
    mị ma tiếng khóc loài người
    vồng vồng ngôn ngữ 
    đông quanh.

    Cười lên đi 
    cười lên đi
    không mùa thu cũng mặc 
    cạn nỗi bơ vơ 
    tím nào giăng mắc?
    năm tháng thôi gầy xỏa gió 
    chăng tơ.

    Mây rót lời mềm khúc hát bâng quơ
    vừa cơn mông mị
    trăng xưa ước chừng túy lúy
    nhớ rạ rơm ngày mùa sợi khói lững lơ say
    vừa hôn lên ngón tay gầy
    chừng như chạm vết heo may
    biệt mùa.

    NGƯNG THU


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét