THƠ TRÚC THANH TÂM
CHÙM LỤC BÁT SỐ 6
Tình quen, đất lạ bơ vơ
Mới hay sông núi những giờ hỗn mang
Ta nghe trí nhớ bàng hoàng
Trăm năm một giấc ngủ tàn trong mê
Đời quên, người mãi chưa về
Sông không bến đợi, nước về lênh đênh
Ta say, còn nhớ hay quên
Từ mùa xuân cũ không còn ca dao !
Sông không bến đợi, nước về lênh đênh
Ta say, còn nhớ hay quên
Từ mùa xuân cũ không còn ca dao !
Sài Gòn, 1970
2. SÀI GÒN
Sài Gòn của gió và em
Của chiều nắng mật, phố quen lạ đời
Sài Gòn của những nụ cười
Của đêm tình tự, sáng ngời tài hoa
Của chiều nắng mật, phố quen lạ đời
Sài Gòn của những nụ cười
Của đêm tình tự, sáng ngời tài hoa
Sài Gòn của tuổi thơ ta
Của nhân nghĩa, chốn phù hoa, đua đòi
Sài Gòn của tuổi hai mươi
Của người sau, sống thật người ngày xưa !
Của nhân nghĩa, chốn phù hoa, đua đòi
Sài Gòn của tuổi hai mươi
Của người sau, sống thật người ngày xưa !
Sài Gòn, 1972
3. CÒN HẸN
Gọi chiều, chiều đã phôi pha
Trăng huyền ảo, gió la đà, mây rơi
Gọi người, người vẫy tay tôi
Mênh mông tôi giữa dòng trôi đời mình
Trăng huyền ảo, gió la đà, mây rơi
Gọi người, người vẫy tay tôi
Mênh mông tôi giữa dòng trôi đời mình
Gọi em, em hé môi tình
Gọi đời, đời đã bình minh nãy giờ
Thơ tôi gói cả ước mơ
Tình tôi còn hẹn bến bờ mai sau !
Gọi đời, đời đã bình minh nãy giờ
Thơ tôi gói cả ước mơ
Tình tôi còn hẹn bến bờ mai sau !
Sài Gòn, 1974
TRÚC THANH TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét