TRANG THƠ TÌNH TRỊNH BỬU HOAI
Có một điều tôi “ hơi buồn” ( và tiếc) là tôi chưa “ đủ
duyên” gặp Trịnh Bửu Hoài lần nào cho dù
chúng tôi đã biết nhau ( và đọc của nhau) từ trước 75!
Sau này-dường như anh in được tác
phẫm nào-cũng đều gởi cho tôi dọc! Do vậy, dù xa nhau gần ngàn cây số-chưa được
“ cụng ly “ làn nào với TBH- nhưng tôi luôn có cảm tương rất dược “ gần” anh.
Hiểu anh. Và rất quý mến phong cách thơ-cũng như đời sống chan hòa chân tình
của anh!
Hôm 19 tháng 9 /2009-Trịnh Bửu Hoài
gởi tặng cho tôi tập thơ mới-Tác phẫm thú 49 của anh- “ KHÚC TRĂNG XƯA”.( Nhà
XB Phương Đông / 2009)- Tôi đã đọc ngay. Đọc hết. nhưng chưa có thời gian để “
tâm tình đôi điều” với anh! Hôm nay- buổi chiều đang ngồi café với “ mèo
con”-tôi lại bỗng nhớ “Đợi người trắng một đêm nay/Hồn tôi sụp
tối khi ngày bình minh/Người như sương khói vô tình/Mà tôi cố giữ riêng mình
khói sương!” ( Đợi-tr20). Thơ anh đã “ nói hộ” cho tôi biết bao điều với “
mèo con!”
Thơ của Trịnh Bửu Hoài vẫn thường
cho tôi những phút giây đồng cảm bất ngờ
tuyệt vời như thế, bởi dòng thơ anh dường như luôn có mặt bên đời sống , gần
gũi và luôn tươi mát, đằm thắm .Trong cõi tình/ cõi
đời bao la ấy- TBH đã “ chạm “ đến- thao
thức, ước mơ- rồi thầm thì sẻ chia cho tất cả! Thơ anh không mới-mà cũng không hề cũ/ đó là Đời Sống, là Quê
Nhà , là Tình Yêu, là Bằng Hữu(…)/ tất cả những cái đang là chung quanh ta được
anh ghi nhận một cách tỉnh táo, chân chất, thâm trầm! Bởi vậy- Thơ Tình TBH
luôn luôn mới vì Tình Yêu trong anh luôn luôn mới.. Tâm hồn anh luôn rộng mở để đón nhận nó-không
trùng lặp, không ước lệ, không thở than -mà chỉ là nỗi “ trầm tư” sáng tạo của
một người nghệ sĩ tài hoa luôn trăn trở trước cuộc đời…Tôi muốn nói thêm : “
Thơ là Thơ-là âm vọng của Trái Tim với cuộc sống/ không thể phân chia mới cũ!
Mới./ Cũ-nếu có- chính là nó có được phát xuất từ Trái Tim thao thức Yêu Thương
tinh khôi, mầu nhiệm hay không? “
Xin phép Trịnh Bửu Hoài được trích
đôi trong “ Khúc Trăng Xưa” để giới
thiệu ở trang nhà / làm quà cuối tuần
cho Bạn Đọc nhé?
MANG VIÊN LONG
KHÚC TRĂNG XƯA
Trăng vẫn về
Gác mái hiên xưa
Rượu vẫn nở
Trên vành ly thuở trước
Chiếc ghế lạnh
Bởi một người không đến dược
Đêm như sâu
Xuyên thẳm
Thế gian này
Ta vẫn về
Dưới mái hiên xưa
Rượu đã cạn tăm
Ly đã đổ
Trăng của trăm năm
Về đây lồ lộ
Người của hôm qua
Hư ảo phương nào?
Sương vẫn về
Trắng mái hiên xưa
Ly ghế cũ
Vẫn mang hồn cổ độ
Ta vung tay
Đập trăng
Không vỡ
Ta ném ly
Tan nát trái tim mình!
ĐỢI EM Ở SAO
Ơ đây chẳng nắng chẳng mưa
Quanh năm chỉ có một mùa đông thôi
Đợi em sớm lạnh chỗ ngồi
Đợi em ta thấu giọt thời gian rơi
Người xa như áng mây trôi
Ta đi tìm mộng giữa trời mênh mông
Ngày về che lá buồn tênh
Trăm năm ta vẫn mình “ ên” bên đời
Đợi em chiều nhạt bóng rồi
Đìu hiu ghế trống ngoài trời sương
bay
Hương người lẩn khuất đâu đây
Đợi em ta có một ngày thiên thu!
EM LÀ MỘT NỬA
Em là một nửa của anh
Em là một nửa mầu xanh của trời
Em là một nửa trăng soi
Có anh em mới tròn phơi bóng rằm!
NGẮM TƯỢNG
Hớp ngụm trà sương
Vườn khuya ngắm tượng
Rùng mình gió thoảng
Nghe hồn đá bay
Giao hòa cỏ cây
Trầm tư khoảnh khắc
Ngước nhìn trời đất
Một bóng ta thôi
Thương thay những ngừoi
Sống mà như đá
Thương sao tượng đá
Rung động hồn người
Chạnh lòng hổ ngươi
Hóa thân bóng tượng!
Núi Sam,12/2008
S A I G O N
Tặng anh Ngô
Nguyên Nghiễm
Đường thênh thang phố xá thẳng hàng
Man mác cà phê chiều váy ngắn
Tôi có bạn bè đêm lang thang
Những bài thơ nhuốm mùi khói cay
Trong tận đáy hồn sâu thẳm ấy
Ánh mắt nào đọng dáng kiều phai
Bom đạn đâu đây nghe nổ rất gần
Những chuyến xe cuốn bụi mù vào
thành phố
Lũ bạn xa trường tay vẫy bâng
khuâng
Bình yên như khát vọng bao người
Thế mà vẫn có gì hối hả
Sợ lạc nhau bên cạnh cuộc đời
Ngồi trầm tư một góc thị thành
Phố xá nguy nga dường như hẹp lại
Chẳng vội vàng cũng phải vượt lên
nhanh!
( Trong “ Khúc Trăng Xưa” )
T R Ị N H B Ử U H
Ò AI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét