Vẫn Là Khói Sương
thơ Tuyền Linh
Lan man chuyện của riêng mình
Nỗi buồn cứ mãi rập rình bên ta
Nghe mưa dập dội mái nhà
Mà tim như thể vỡ òa máu tươi
Chắp tay lên hỏi ông trời
Tuổi bao nhiêu, mới cho đời nở hoa ?
Bây giờ gần đất, trời xa
Phòng không gối chiếc, vẫn là phòng không
Câu thơ tuôn chảy thành dòng
Thiên thu chắc cũng lòng vòng thiên thu
Đông, Xuân, Thu, Hạ ngậm ngùi
Khẳng khiu cành lá dập vùi khói sương
Con chim đứng hót sau vườn
Cũng nghe mộng mị dễ thường mà vui !
Thôi thì tôi vuốt ve tôi
Cầm bằng như thể…đành thôi…cũng đành !
May mà còn chút trời xanh
Để nghe âm vọng tiếng tình yêu qua
Giọt buồn nhỏ mãi hồn ta
Ngàn năm sau nữa vẫn là khói sương
Tuyền Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét