TRẦN HOÀI THƯ
Nguyễn
Bắc Sơn
và nỗi
kiêu mạn của tuổi trẻ thời chiến
[bài do nhà văn Mang Viên Long chuyển]
[bài do nhà văn Mang Viên Long chuyển]
Source: http://www.pd4pic.com
Có lẽ so với Cao Bá Quát, cái cao ngạo của
Nguyễn Đức Sơn còn trội hơn một bậc. Xin đọc lá thư gởi vợ viết từ nhà
lao Bảo Lộc ngày 25 tháng 8 năm 1972, được dùng làm tựa trong thi phẩm Du
Sỹ Ca, mới thấy cái mức độ cao ngạo này:
“Anh tin rằng tất cả những đứa làm thơ
từ đây trở về sau đã vang danh thi sỹ từ bao kiếp trước nếu không đọc thuộc
lòng ít nhiều bài Du Sỹ Ca này đều chẳng phải là thi sỹ nữa… (Du Sỹ Ca – An
Tiêm xuất bản).
Nguyễn
Đức Sơn
dinhcuong
Nhưng có một người thơ khác, cũng kiêu ngạo
không kém.
Người ấy là Nguyễn Bắc Sơn. Trong một lá thư
gởi đi từ Phan Thiết đăng trên tạp chí văn nghệ "Sóng" do những người
viết trẻ chủ trương, và chỉ sống được vài số, ông xem những người đàn anh
mà ông cho là những lý thuyết gia khuyến hành ngây thơ, những kẻ chưa giác ngộ
về mục đích đời sống.
Ông viết:
” Khi anh chưa biết ”Sống để làm gì”, anh
không thể khuyên bảo người khác nên sống như thế này hay nên sống như thế kia,
nên tranh đấu cho lý tưởng này hay tranh đấu cho lý tưởng kia.
Các bậc đàn anh tôi kể tên (Kim Định, Hồ Hữu
Tường, Nguyễn Mạnh Côn) giống như những kẻ chỉ đường sốt sắng trong câu chuyện
sau đây:
Có một người khách lạ đi ngang qua một thị
trấn. Trong thị trấn ấy có ba người sốt sắng. Ba anh chàng này chặn ông khách
lại. Anh chàng thứ nhất bảo ông khách : “Anh nên đi đường này”, trong khi anh
chàng thứ hai bảo: ” Không, đi đường kia mới đúng”. Nhưng anh chàng thứ ba lại bảo
con đường anh ta chỉ cho ông khách mới thật là “con đường đúng nhất”. Ba người
thi nhau vẽ bản đồ tỉ mỉ trình bày con đường mình đề nghị cho đến khi ông khách
chậm rãi hỏi: ” Các anh có biết tôi định đi đến đâu không mà các anh sốt sắng
chỉ đường thế ?”
Và chắc chắn cũng có rất nhiều người khác nữa
như Nguyễn Đức Sơn, Nguyễn Bắc Sơn. Không phải họ theo cái mốt thời thượng như
buồn nôn, nổi lọan, hay tuổi trẻ phản kháng… Đừng buộc tội họ như vậy, trong
khi tuổi trẻ của họ như thế này:
…Bức thư đến đây tưởng có thể chấm dứt được
nhưng tư nhiên tôi thấy hứng thú mời anh rời bỏ thế giới tư tưởng để đi vào cõi
thế giới thi ca. Vì anh cũng là một kẻ làm thơ. Tôi muốn đọc những bài thơ tôi
viết sau những giờ thiền định. Tôi cũng sẽ kể cho anh nghe một vài quãng đời
của một người tuổi trẻ tại thành phố Phan Thiết trong đó y đã say mê tình yêu,
say mê bạo động, say mê thi ca, say mê triết học, say mê câu cá. Y đã từng mang
theo chiếc lưởi lam leo lên ngọn đồi nghĩa địa để cắt đứt mạch máu vì triết lý.
Y đã từng đọc sách cả tháng không bước ra khỏi nhà. Y đã từng bán
”sôn” tất cả sách quí để say sưa cùng bằng hữu. Y đã đi làm thông dịch
viên Lực Lượng Đặc Biệt để nhìn tận mắt chiến tranh Việt Nam . Y đã thiền
định. Y đã ăn gạo lức muối mè…
(Thư Nguyễn Bắc Sơn gởi Nhất Hạnh, tạp chí
Sóng, năm 1972, trang 38-39)
Nguyễn
Bắc Sơn
dinhcuong
Xét cho cùng, chúng ta cũng nên thông cảm ở
nỗi bất mãn của họ. Khi mà chiến tranh cận kề, khi mà miệng lưỡi họ câm, khi
“phần chết thì dành cho thanh niên còn phần sống thì dành cho những ngài hàn
lâm áo thụng”, khi mà văn học chỉ được nhắc nhở ở Sài Gòn, qua những
chiếu trên chíêu dưới,thì dĩ nhiên, tiếng kêu cần phải thoát ra cổ họng, phải
tuôn trên giấy, cho dù tiếng kêu của loài ễnh ương đi nữa.
Có thể những nỗi kiêu mạn này gây dị ứng cho
một số người. Tuy nhiên, chúng phản ánh những suy nghĩ thầm kín nhất của
một thế hệ bị thiệt thòi về mọi phương diện trong chiến tranh và ngay cả sau
khi hết chiến tranh. Chúng cũng phản ánh một nền văn học tự do ”
yêu ai cứ bảo là yêu, ghét ai cứ bảo là ghét…” trái ngược với văn học miền
Bắc, giả dối, tuyên truyền, một chiều, dựa và đơn đặt hàng, triệt
tiêu cảm xúc.
Trần Hoài Thư
August 7, 2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét