UỐNG RƯỢU VỚI NGƯỜI.
Thơ Kha Tiệm Ly
Gần hết đời uống rượu với người,
Đưa cay đắng cho tê đầu lưỡi.
Nâng ly cao không thẹn lời bỉ ổi
Lòng dặn lòng cứ dọn mặt làm vui!
Uống với quan,
Ta quên câu “Cướp đêm là giặc,…”
Quên chuyện Tần Cối, Cao Cầu.
Uống với phường vô lại,
Thì chúc tụng anh hùng,
Mà quên chuyện Lý Thông!
Gần hết cuộc đời,
Ta trát phấn bôi son đóng kịch
Nói dối không ngượng đầu môi!
Hay ta cũng cùng một giuộc
Học thói gian manh, nịnh hót tự bao giờ?
NẾU…
Nêu làm quan mà hà hiếp dân lành,
Tham lạm của nhà nước.
Thì ai mà biết được,
Đâu là cha mẹ của dân,
lo cho dân,
Đâu là quân ăn cướp?
Nếu thầy thuốc mà cứ cắt cổ bịnh nhân,
Bằng con dao mổ.
Bằng những toa thuốc trời thần.
Hàng triệu đồng,
Để cùng nhau ăn chia, với nhà bán thuốc,
với hãng thuốc,
Thì câu “Lương y như từ mẫu”,
Nghe sao thật mỉa mai,
Láo xược!
Nếu nhà nông cứ bơm thuốc vào trái cây,
Để hóa trái non thành trái chín,
Hay phun thuốc rầy vào rau xanh…
Cho người ăn sống chết mặc bây,
Tiền thầy bỏ túi,
Thì ai biết được,
Đâu là nông dân bản chất hiền lành,
Đâu là đám lưu manh?
Nếu những “nhà tu”,
Mà đi xe con đời mới,
Vợ một, vợ hai,
Con rơi, con rớt.
Thì Niết Bàn, Thiên Đàng sức mấy mà bằng được trần gian!
Nếu nhà trường cứ chạy theo thành tích,
Thì học sinh ngày càng dốt, càng ngu.
Rồi Lý Thường Kiệt, Quang Trung là… thằng nào đếch biết,
Mà rành sáu câu Càn Long, Bao Hắc Tử ở tận … bên Tàu!
Nếu…
Còn nhiều “nếu” lắm.
Cũng như bài thơ nầy,
Ta học đòi người làm thơ không vần, không điệu,
Và khi đọc lên, ai hiểu sao thì hiểu.,
Hay không ai hiểu thơ nói cái giống gì.
Cũng chẳng sao!
Dù lúc đó thơ chẳng còn là thơ,
Nhưng lúc nào ta cũng vẫn là ta!
KTL
--
KHA TIỆM LY
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét