Gầy hao tuổi trời
Chùm Thơ Tuyền Linh
Biết có được thế nầy không ?
Sớt đôi bát nước ấm lòng cho nhau
Đời toàn văn vẻ đãi bôi
Tìm đâu ra chút ngọt môi mặn tình
Ba bảy năm… vẫn một mình
Bước đời khập khiễng chênh vênh góc trời
Níu thời gian để cầm hơi
Đắng, cay, bùi, ngọt rã rời xác thân
Bắt phong trần, phải phong trần
Có, không, được, mất đã lần lượt qua
Ém đi những xót những xa
Để tìm chút nắng chiều tà thóp thoi
Tình đời bạc trắng như vôi
Sau cơn mê ấy là hồi oán ân
Phong trần hoàn lại phong trần
Vần thơ nhịp thở vẫn nằm chơi vơi
Một trăm năm là hết đời ?
Còn bao năm nữa xa rời nỗi đau
Cho thơ ngậm chút ngọt ngào
Cho tôi thôi hết gầy hao tuổi trời
Tuyền Linh
2012
Thăm lại Đơn Dương (*)
Xe ngừng đỗ xịch bên đường
Tôi xuống xe…thấy rưng rưng trong lòng
Đắng cay, cay đắng chất chồng
Mấy mươi năm cứ đổ dồn về tim
Tôi về Đơn Dương 36 năm
Nách mang tay xách nụ mầm lòng tôi
Tuổi thơ vừa mới đâm chồi
Đã xa lìa mẹ giữa thời loạn ly
Làm thân gà trống tôi đi
Xa rời Đà Nẵng, còn gì nữa đâu !
Ngụp lặn trong cuộc bể dâu
Mang theo chiu chít một bầy con thơ
Bé nhỏ nhất mới lên hai
Suốt ngày nhớ mẹ khóc hoài đó thôi
Chiến tranh đã cướp mất rồi
Mẹ đi đời mẹ, con vùi đời con
Oằn vai tôi gánh mỏi mòn
Tha mồi từng bữa, chim non đỡ lòng
Củ khoai củ sắn long đong
Dầm mưa dãi nắng để hong tủi buồn
Đời người được mấy mùa xuân
Cha con tôi được mấy lần ấm no
Từng ngày nuốt mối tơ vò
Từng đêm moi óc tính so đói nghèo
Khúc đời cầu ván cheo leo
Tay bồng tay bế rán đeo cuộc đời
Ba sáu năm đói tiếng cười
Lệ thầm thấm ngấm thành dòng Hàn giang (**)
Hôm nay về thăm Đơn Dương
Thăm rẫy khoai sắn thăm vườn rau xưa
Nuôi tôi từng bữa sớm trưa
Ngôn từ nào tả cho vừa lòng tôi
Cái thời gà trống nuôi con
Cái thời chỉ nói bằng lời vô ngôn
Chừ về thăm chốn dung thân
Hai hàng nước mắt âm thầm chực rơi
Một địa danh đã sống đời
Với tôi, chẳng thể xa rời máu xương
Đơn Dương ơi hỡi Đơn Dương !
Dẫu mai khuất núi còn vương nghĩa tình
Tuyền Linh
14.4.2015
(*) Đơn Dương là một Huyện thuộc Tỉnh Lâm Đồng, nằm phía Đông Nam Đà Lạt
(**) Sông Hàn Đà Nẵng
Tâm sự với hiền thê
Giỗ em cũng đã gần kề
Lu bu cuộc sống, biết về được không
Chẳng vì nặng nợ áo cơm
Nhưng nhiều thứ khác còn hơn thế kìa !
Nhân tình thế thái khác xưa
Nắng mưa, mưa nắng chẳng vừa lòng ai
Nên chi cái đúng lại sai
Cái không lại có, cái vừa lại dư
Từ ngày em về bên kia
Bố con đùm túm xa lìa quê hương
Tha phương cầu thực dặm trường
Củ khoai củ sắn sống nương qua ngày
Các con khôn lớn - mừng thay !
Nhân, nghĩa, lễ, trí… đủ đầy lập thân
Đời người chỉ có trăm năm
Vợ chồng ta được mấy lần sống chung ?
Chiến tranh khiến vợ xa chồng
Khiến con xa mẹ để lòng đớn đau
Rủi nằm trong cuộc bể dâu
Âm Dương cách trở nát nhàu tâm can
Ngày qua là nỗi đoạn tràng
Một thân gà trống dẫn đàn con thơ
Giáng Châu chỉ mới lên hai
Suốt ngày nhớ mẹ khóc hoài đó em
Nợ trần em cũng đã yên
Chỉ còn anh lại với nhiều âu lo
Ngày đêm trăm mối tơ vò
Chơ vơ thuyền nhỏ, bến bờ về đâu ?
Biển đời chẳng biết nông sâu
Bước thêm bước nữa là liều đó thôi
Tuổi chiều thường lắm cơ cầu
Trở trời trái gió biết đâu cậy nhờ
Thôi thì khổ cực số trời
Mong em thấu hiểu, anh vơi nỗi niềm
Hàng cây rất muốn đứng im
Gió lay động mãi nên tình lao đao
Chừ đây em ở phương nao
Xin cho anh biết đường nào trăm năm ?
Để khi anh có yên nằm
Tim em nối lại đoạn trần dở dang
Tuyền Linh
.2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét