GIỌT LỆ GIAO THỪA
Tâm bút : Nguyễn Phan Ngọc An
Tiếng thắng xe gấp trước cửa nhà, Ngọc ngẩng lên…người lính trong bộ quân phục nghiêm chỉnh chào nàng và nói :
- Thưa cô ! Đại úy bảo em về báo tin cô rõ: Tết nầy ổng không về ăn tết với cô được vì có lệnh ứng chiến một trăm phần trăm…em xin báo cô rõ và xin chào cô.
Nói xong người lính vộ vã ra đi, Ngọc ngồi lặng yên một lát…nàng suy nghĩ và miên man nhớ đến câu chuyện xảy ra cách nay không lâu, lúc nàng vừa đặt chân theo chồng đến xứ lạ…
Nơi Tùng đóng quân là một quận lỵ không mấy trù phú, người ta sống bằng nghề buôn bán vặt vãnh và chăn nuôi. Ngày đầu tiên từ sân bay bước xuống nàng thấy ngỡ ngàng xa lạ và cố nhìn trong đám đông để tìm Tùng…Từ xa một chiếc Jeep tiến tới, Tùng bước xuống ôm chặt lấy Ngọc mừng rỡ…Ngọc chưa kịp hỏi chồng câu gì thì có hai người đàn bà tiến đến chào nàng và bắt chuyện với nàng :
- Xin chúc mừng chị, chị đã đến ! Tôi là Minh còn chị đây là Huệ, rất vui mừng được làm quen với chị.
Ngọc vui vẻ trả lời:
- Xin cảm ơn hai chị, tôi thật rất vui khi mới đến xứ lạ quê người mà đã có bạn, hy vọng chúng ta sẽ gặp gỡ nhau thường xuyên trong những ngày tới…
Tùng xách vali bỏ lên xe Jeep và đỡ Ngọc lên xe. Trên đường về nhà nét mặt chàng đăm chiêu dường như có cái gì không ổn trong lòng chàng ? Thấy vậy Ngọc cũng ngồi lặng im không nói…
Con đường dốc nhỏ gồ ghề, hai bên cây rừng rậm rạp không có một bóng người, Ngọc rùng mình lo sợ…lần đầu tiên trong cuộc đời một thiếu nữ thành đô phải chấp nhận cảnh sống hoang vu rừng rú…Thật ra Ngọc lấy Tùng không vì tình yêu mà chỉ vì áp lực của Tùng, ở trong Tùng có cái gì độc đoán tự hào. Ngày mới quen nhau nàng đã nhìn rõ được bản chất độc tài nơi Tùng lúc nàng không chấp thuận lời cầu hôn của Tùng, chàng đã lên đạn dọa bắn gãy cánh tay trái của chàng nếu Ngọc không chấp nhận cuộc hôn nhân…Mặt Tùng lúc đó đỏ bừng vì men rượu chàng đã uống suốt đêm qua. Ngọc sợ hãi đành phải thuận ý cho Tùng làm lễ hỏi sau đó một tuần…Đến ngày Ngọc đi thi tú tài Ngọc càng thấy rõ ở Tùng một cá tính đáng sợ hơn nữa,
nàng gặp hai giám khảo trên đường và ngừng xe lại, hai người thầy giám khảo cuộc thi vừa qua hỏi thăm về bài vỡ nàng đã làm, lúc ấy Tùng xuất hiện và bất ngờ rút chốt quả lựu đạn toan ném vào Ngọc và hai ông giám khảo…Ngọc hốt hoảng lên xe chạy về nhà trong lúc hai thầy giám khảo mặt tái xanh không hiểu chuyện gì và cũng nhanh chân rồ ga vọt lẹ…
Ngọc vừa bước vào nhà thì Tùng đã nói :
- Cô mà đứng 5 phút nữa thì tôi cho cô ăn cái trái nầy ngọt tới tận xương…Ngọc nổi da gà, đây là nhà Ba Mẹ Ngọc mà Tùng dám hành động như thế, một mai sống với chàng Ngọc có thể chịu đựng nổi không ? Nước mắt ràn rụa, đôi vai gầy thổn thức, nàng đã nhìn rõ được cái tương lai đầy ảm đạm của nàng !
Sau lễ cưới ba ngày, Tùng trở ra đơn vị, chàng là Đại Đội Trưởng tác chiến. Ba tháng sau ngày cưới, Tùng bắt buộc nàng phải theo chồng nên Ngọc phải khăn gói ra đi…Một cuộc sống mới xung quanh toàn người xa lạ, gần gũi là một người chồng mà lúc nào nàng cũng thấy e dè sợ hãi ! Với cái tuổi 17 chưa từng có kinh nghiệm cuộc đời, Ngọc như con nai vàng ngơ ngác trước biển người đầy dã tâm ! Rồi những gì sẽ xảy đến cho đời nàng đây ?…Ngọc buông chuổi thở dài và lịm dần trong giấc ngủ mệt mỏi…
Tùng đi hành quân đã 5 hôm rồi, một mình trong căn nhà vắng lạnh, mọi cảnh vật đối với nàng đều xa lạ, tuổi học trò mơ mộng còn đâu ? Giờ nầy các bạn của nàng vẫn hồn nhiên trong chiếc áo học trò…còn nàng…đã bước vào ngưỡng cửa đời ô trọc đầy bão giông…
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Ngọc vội bước ra :
- Chào chị Tùng, chị khỏe không ? Hôm nay tôi đến thăm chị và muốn cho chị hay một sự việc quan trọng.
Ngọc giật mình :
- Chuyện gì ? Có phải chồng tôi đi hành quân gặp việc chẳng lành sao ?
Chị Minh trả lời :
- Không đâu, mà trái lại anh Tùng đi hành quân rất tình tự và ấm áp giống như người ta đi hưởng tuần trăng mật vậy, chị không tin cứ theo tôi vào Quận sẽ rõ ngay…
Ngọc vội vàng rửa mặt rồi theo chị Minh vào Quận. Huệ, chị bạn của chị Minh đang đứng nghiêm túc trước sự quở mắng của ông Quận Trưởng:
- Cô không thấy vợ ông Tùng đến đây rồi sao mà cô cứ lén lút tình tự với ông ta, người ta đi hành quân mà cô cứ đeo theo một bên làm sao đánh giặc được ? lỡ gặp giặc thì cô cũng bỏ mạng luôn…Cô là một cô giáo, một nhà mô phạm, tôi thiết nghĩ cô nên giữ tư cách và đạo đức tối thiểu của cô mới phải …
- Ngọc lặng người trong giây lát…thì ra thế, Ngọc đã sống bên Tùng mà cô ta còn làm như vậy ? Ngọc không thấy lòng ghen hờn mà chỉ cảm nhận một sự buồn tủi vì thật tình nàng đâu có yêu Tùng…Người nàng yêu thì đã không còn trên thế gian này nữa !
Ngọc lẳng lặng xếp quần áo bỏ vào va li, nàng đã quyết tâm trở về sống với mẹ cha, Tùng xấn tới hỏi gặng nàng :
- Em dọn quần áo đi đâu ? Đi theo thằng nào ?
Ngọc nhìn Tùng, đôi mắt căm hờn dường như muốn moi gan chàng mới hả giận :
- Tôi không biết…tôi đi đâu không can dự đến anh, tôi chỉ có thể sống với người chân thật và biết thương yêu tôi chứ tôi không thể sống với loại người dã tâm gian dối…
Tùng tát cho Ngọc hai bạt tai nẩy lửa, Ngọc giận run, máu trong người nóng ran, nàng cào thật mạnh vào mặt Tùng, hai đường rướm máu trên gò má chàng. Tùng soi gương và điên tiết rút cái cây gỗ gần đó quất tới tấp vào người Ngọc, hàng xóm chạy đến can ngăn, Tùng rút súng bắn chỉ thiên mọi người hoảng sợ bỏ đi hết…
Tùng nhìn chòng chọc vào mặt Ngọc khi nàng đang ngất xỉu dưới nền nhà rồi vươn tay cầm chai rượu Martin đang uống dở nốc cạn một hơi đến hết. Chàng nằm vật xuống đi văng gần đó. Chị Minh bên nhà vội vã chạy qua, rồi chị cạo gió, xoa bóp tay chân cho Tùng trong cử chỉ rất thân thiết. Ngọc đã tỉnh và đang ngồi khóc ấm ức bên cạnh Tùng.
- Ai khóc đó ? Tùng tỉnh dậy và hỏi
- Em – Ngọc trả lời
Tùng nói tiếp :
- Ngọc hả, hồi nãy anh đánh em có đau không ? Em đau một chứ anh đau gấp mười lần em, em biết không ?
Nói rồi hai giọt lệ rơi dài trên má Tùng, chàng ân hận đã đánh vợ quá đáng và ngồi dậy cầm tay Ngọc với cắp mắt ăn năn…Ngọc đã dễ dàng tha thứ cho chồng qua hai dòng lệ của Tùng, Ngọc không còn nhớ chuyện đã qua dù trong người cơ thể nhức buốt rã rời !
Chị Minh lên tiếng :
- Anh chị bỏ qua chuyện cũ hết đi…qua nhà Minh chơi, Minh ở một mình buồn lắm !
Tùng và Ngọc cùng bước theo chị Minh vào nhà. Đang ngồi trên bàn trò chuyện bỗng dưng Ngọc xây xẩm mặt mày…Chị Minh kéo vội chiếc màn ruy đô dìu Ngọc vào giường chị nằm nghỉ. Lát sau khỏe lại Ngọc nằm im lặng, tấm ảnh trước mặt nàng đang treo trên tường làm nàng tỉnh hẵn…tại sao như thế ? Có thể như thế được sao? nàng nhìn một lượt xung quanh phòng ngủ, không phải một mà đến ba tấm ảnh nồng nàn như thế…Tùng ơi, anh chả có gì xứng đáng với Ngọc đâu !Mới sống ở đây có bao lâu đâu mà đã thế, Ngọc thật không thể ngờ được chị Minh cũng là tình nhân của Tùng …
Nàng chập choạng bước ra ngoài, chẳng thấy chị Minh và Tùng đâu cả…thây kệ nàng không cần biết về họ nữa, nàng đã quá rõ họ rồi ! Nàng trở về nhà và tiếp tục thu xếp quần áo để sáng mai từ giã nơi nầy…
Đã 3 giờ sáng Tùng vẫn chưa về, màn đêm dày đặc vẫn không đen tối bằng cuộc đời một thiếu phụ đang xuân…nước mắt lại ứa ra, Ngọc lại khóc, nàng nhớ cha mẹ vô cùng, nhớ mái ấm thân thương đã cho nàng biết bao kỷ niệm, bàn tay săn sóc của mẹ hiền lúc nàng đau ốm…Tình mẹ cha bao la quá, tại sao nàng chối bỏ để sống với một người đàn ông đầy dã man và gian dối ? Hạnh phúc là gì ?Nàng nuôi một căm hận trong lòng khi nghĩ đến hai chữ hạnh phúc mà người ta đã chúc tụng nàng trong ngày hôn lễ…
Nàng bước ra khỏi phi trường, xách va li hành lý đón xe về với mẹ cha, những gì bỏ lại phía sau lưng nàng không còn muốn nhớ, cứ tưởng chừng như một cơn ác mộng đã trôi qua…Nàng gầy hẵn đi, nét vô tư hồn nhiên không còn nữa, người con gái 17 tuổi nầy đã dẫm phải chông gai của cuộc đời ! nàng hồi tưởng đến Hiển, người không quân oai hùng đã nằm yên dưới lòng đất lạnh ! Hiển là người yêu muôn thuở của nàng…Hiển ơi, anh không chết…anh vẫn sống mãi trong lòng em…
Em gục mặt trong vòng tay buồn thế kỷ
Mộng và đời…còn gì nữa đâu anh !
Nàng ngâm khẻ hai câu thơ mà nàng rất ưa thích, từ bây giờ nàng phải tìm lẽ sống cho tâm hồn mình, trong tột cùng đớn đau phải tìm cho mình một lối thoát để mà sống…nàng bắt đầu sống cho tình yêu dù là một tình yêu ảo tưởng…
Tùng gửi thư về liên tiếp, ăn năn hối hận và hy vọng nàng tha thứ. Nàng đã quyết một lòng không nhớ cũng không quên…tất cả đối với Ngọc không còn ý nghĩa, chỉ còn một hoài niệm, một âm vang quá khứ xa mờ…
- Xin thông báo : Quận lỵ Hàm Tân đã bị bao vây, 18 người chết, 25 người bị thương, tình trạng nguy ngập…hiện Đại đội Quyết tử đang bị lọt giữa vòng vây của địch, tình hình chưa rõ ra sao ?
Tiếng nói trong Radio vọng lên…Ngọc quỳ mọp xuống cầu xin sự an lành may mắn cho Tùng dù trái tim nàng đã lạnh buốt từ lâu…Ngoài kia, pháo nổ đì đùng, thì ra giao thừa đã đến ! Lại một mùa Xuân của chiến tranh, của đất nước đầy đau thương thảm họa ! Ai vui vầy đón Xuân ? Ai đang xã thân ngoài chiến trận, nếu chẳng may Tùng có mệnh hệ gì…Ngọc uất nghẹn, hai giọt lệ lăn dài trên đôi gò má xanh xao…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét