Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2015

Ảnh Mai Lĩnh

12. Truyện truyền kì
 TRUYỀN THUYẾT  HOA ĐÀ
 1. Trị bệnh cho hoàng hậu.


Hoa Đà, một danh y, nhưng lại là người cương trực khảng khái. Sau khi trốn khỏi huyện Tiêu, nước Bái, chỉ vì cái “tội” dám chỉ trích huyện lệnh về việc ăn chặn của tiền cứu trợ lũ lụt vào năm Mậu Thìn. Ngày đêm đội nguyệt mang sao thẳng về hướng bắc. Đến chân núi Vô Ưu thấy cỏ hoa xinh tốt, dược thảo dẫy đầy bèn dựng lều bên suối, bốc thuốc cứu người, xưng là Vô Ưu Thảo Hoa cư sĩ. (thường gọi tắt là Vô Ưu), Người đương thời cho danh xưng nầy rất hay, bởi họ cho rằng “hoa cỏ chẳng ưu phiền”, nói lên niềm ao ước của mọi tấm lòng người dân quê chơn chất. Thực ra, Thảo Hoa là chiết tự của chữ Hoa: Trên bộ thảo, dưới bộ hoa, là họ Hoa của Hoa Đà tiên sinh.


Từ đó Vô Ưu tiên sinh thường làm lệch sổ Diêm đình, cải tử hoàn sanh chẳng biết bao người, ân đức tỏa xa ngàn dặm.

Núi Vô Ưu  thuộc lãnh địa của nước Phong, một nước nhỏ nằm cạnh sườn, và dưới quyền sanh sát của Ngụy Tào!

Vua nước Phong là Đại Chí, tên đúng như người. Nhà vua chí tựa Thái Sơn, nhưng tài thì như hòn sỏi! Dù vậy, uy quyền cũng át cả một trời. Một ngày, hoàng hậu mang bệnh lạphụng thể thoắt nóng, thoắt lạnh, thoắt vui thoắt buồn, mặt lại nổi đầy mụn lớn; bao ngự y trong triều phải chịu bó tay.

Cuối cùng Vô Ưu tiên sinh được lệnh truyền về cung.

Chỉ cần nhìn thần sắc hoàng hậu, không cần bắt mạch; tiên sinh liền tâu:

- Tâu bệ hạ! Bệnh của hoàng hậu không có chi phải lo lắng; nhưng nguyên nhân thì thần không tiện nói.

Nhà vua thở phào:

- Nhà ngươi cứ nói!

Qua vài giây ngập ngừng, tiên sinh tâu:

- Tâu bệ hạ! Hoàng hậu có ngày hôm nay chỉ vì thói thường thích ăn thịt còn chất máu tươi nên thiếu nặng đức nhân; thích nghe những lời xu nịnh nên chẳng phân biệt được điều phải trái. Lại hay dùng lời lời cao ngạo với kẻ thuộc quyền, xem thiên hạ dưới mắt không người. Âu cũng là thói quen của kẻ ở trên tận cùng uy lực. Ngồi thì có người hầu, đi thì có người hạ, muốn chải tóc, có người cầm  lược, muốn trang điểm, có kẻ đánh phấn tô son. Cho nên thân thể ngày thêm bạc nhược, nội tạng tương suy. Ngoài ra trong lòng hoàng hậu luôn nơm nớp lo sợ kho châu báu rồi sẽ ra sao khi mà quân Tào có thế bất cứ giờ nào sẽ xua đại binh xâm chiếm. Những điều đó đã làm cho thần trí bất an, âm dương đảo lộn, khí huyết bất thông; làm cho can tâm sinh hỏa, tì thận sinh hàn, thất tình rối loạn; nếu để lâu ngày nội tạng tiêu hư, kinh mạch bế tắc, e thần tiên cũng khó cứu!

Hoàng hậu vừa nghe, thay vì nổi lôi đình, dè đâu lòng mừng khấp khởi, bệnh liền giảm đôi phần, bèn hỏi:

- Tiên sinh nói như vậy là có thể chữa khỏi bệnh ta?

- Tâu Hoàng hậu. Đây không phải là bệnh khó trị, nhưng cũng không thể chỉ dùng thuần thuốc mà hết được, mà cần phải hỗ trợ bằng nhiều liệu pháp, cũng như những kiêng cữ khắt khe. Nếu Hoàng Hậu chấp nhận và chịu đựng được, thì trong hai tuần sẽ bình phục như xưa.

Hoàng Hậu nghe xong, bệnh lại bớt thêm vài phần! Phấn khởi hỏi:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét