Thứ Ba, 15 tháng 12, 2015

Ảnh Đặng Đức Cương

ĐOẠN  KHÚC3
thơ Hoàng Yên Linh


Trở về ghép lại trang thơ
Nghìn trùng xa cách đôi bờ đại dương
Người đi áo trắng sân trường
Để tôi viết mãi bài tương – tư – tình

Bây giờ tình đã chông chênh
Tôi gom lá đốt chuyện mình  -  mình ơi
Xa nhau thăm thẳm mây trời
Hỏi ai, ai nhớ hỏi đời ai quên
Tôi về quán vắng chiều nghiêng
Tình ca ai hát mà duyên lỡ làng …
Tôi về mòn gót lang thang
Thềm xưa nhặt cánh hoa vàng … nhớ nhau
Nhớ nhau tình để mai sau
Kẻ nơi đầu gió người sầu vấn vương 
Quẩn quanh suối bạc đồi nương
Không tình, không bạn chim muông gọi đàn
Biết rằng rồi cũng trăm năm
Buồn vui tiếc nhớ thôi ngần ấy thôi
” Vầng trăng ai xẻ làm đôi …” *
Tiếc vầng trăng nửa đã trôi mất rồi
Đời như con nước rong chơi
Chỉ là giấc mộng chưa vơi lại đầy
Thôi đành vui với cơn say
Tưởng người năm cũ cao tay rượu mừng
Câu thơ còn nặng tình chung
Mà xa vời vợi lạnh lùng riêng tôi
Ơi người duyên đã đôi nơi
Khúc tình ca ấy đành thôi … Bẽ bàng.
                     &
Sông xưa vẫn bến đò ngang
Tôi chờ ngóng mãi ai sang gọi đò
Ồ không tình chỉ giấc mơ
Không ai biết chẳng ai chờ … Tin tôi
Chồng chềnh con nước đầy vơi
Đò sang chỉ có mình tôi nhớ người
Bốn mươi năm cũng nửa đời
Tiếc vầng trăng cũ khóc cười bể dâu
Tình thơ ghép lại đôi câu
Gởi người biết có mai sau … Với người.

HOÀNG YÊN LINH
———————————-
* Thơ Nguyễn Du

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét