Phận đời Giáp Ngọ * Quang Tuyết
Con gái tuổi Giáp Ngọ cao số nên đường đời
lắm truân chuyên, dù con may mắn sinh vào cuối
thu, có nghĩa là được mùa sinh, nhưng hạnh phúc
chỉ có thể đến với con cuối cuộc đời, khi con đã
trãi qua nhiều biến cố
…
Cô lại trở về bên bờ nam
dòng sông tuổi thơ, con sông lặng lẽ hững hờ, vô tâm với người về. Đưa ánh mắt
đã hằn vết muộn phiền thời gian, cô tìm dáng thoai thoãi, cong cong nên thơ của
con đò thuở xưa vẫn thường xuôi dòng theo mái đẩy.
-
Phải chăng mình là người hoài cổ ?Cô tự hỏi
Bây giờ làm gì còn con
đò với mái chèo khua nước, mà luân chuyễn hằng ngày trên sông là những chiếc
thuyền máy ồn ào khuấy động chở đầy cát, đầy hàng. Thật buồn, đó là hình ảnh
quá khứ nằm sâu trong lòng, lãng đãng bên bờ sông, lăn tăn trên sóng nước mà ai
xa xôi trở về cũng muốn tìm lại. Mà sông cũng chẵng còn sóng, không biết có
phải nỗi đau sông mang quá lớn qua từng cuộc chia ly, chứa chất những linh hồn
đang rên xiết oán than, vì số kiếp ngắn ngũi bi thương nên sông không chảy nổi?
Hay vì người đời lấp bể dời non chặn đường chuyễn lưu của nước…?. Không, lòng
cô chỉ muốn sông mang một linh hồn thực sự như người dân Quảng Trị, như cô và
như tất cả những ai đã từng tắm mát, hay xuôi dòng dù chỉ một lần trên dòng
nước quê hương.
Cô lặng
lẽ, con sông lặng lẽ và hoàng hôn cũng đang từ từ về lặng lẽ. Bên kia không còn
những bãi bắp, luống dưa xanh ngắt, non tơ. Mặt trời hoàng hôn vẫn thế: đẹp và
buồn. Chiều về nhè nhẹ xa xa, mây nước thăm thẵm một màu huyễn hoặc. Cuộc đời
người con gái của cô qua đi cũng huyễn hoặc vì biết bao điều chính cô cũng
không thể lý giãi được, phải chăng đó chính là số mạng.
:” Ngựa chạy đường
dài, gà gáy khuya.
Con gái tuổi Giáp Ngọ cao số nên đường đời lắm truân
chuyên. Dù con may mắn sinh ra mùa thu, có nghĩa là được mùa. Nhưng hạnh phúc
chỉ có thể mĩm cười vào cuối cuộc đời khi con đã trãi qua nhiều thăng trầm,
biến cố…”
Lời mẹ cô đọc
từ trang sách tử vi Huỳnh Liên năm nào cô vẫn còn nhớ, lúc ấy cô chỉ cười vì
cho đó là lời bói toán vu vơ…nay nghĩ lại chợt buồn muốn khóc…Nếu mẹ sinh mình
muộn thêm ít tháng, không là tuổi Ngọ cuộc đời mình có hạnh phúc không nhỉ? Cô
chợt bật cười: Chẵng lẽ trên đời nầy có
bao nhiêu người tuổi ngựa đều vất vả
truân chuyên như nhau?
Biết bao phụ nữ công thành danh toại, và sống rất yên bình
bên chồng con đấy thôi ...
Lang thang
trên đường ray, dừng bên cầu Ga ngắm cảnh Như Lệ, An Đôn êm ả bên dòng Thạch
Hãn, con tàu ầm ầm chạy xuôi về Bắc, để lại tiếng còi rơi rớt trong bóng chiều.
Cô bỗng khóc và chợt nhận ra chân dung yếu đuối của mình dù tháng năm đã làm
tóc phai màu, dù gót chân trần thế giờ đây đã chai sạn.
Ngày ấy cô
bé tí tẹo xóm gare bị mẹ gởi vào Têrêxa Phú Cam Huế, có lẽ mới chừng 8 tuồi.
Sống lặng lẽ bên những Masoeur nghiêm nghị, mất dần hết nét hồn nhiên của tuổi
thơ, vì thiếu vắng nụ cười. Suốt ngày thơ thẩn dưới gốc cây dừa lượm những trái
non lăn lóc, tự nhủ“ Sao giống mình quá vậy...?” và khóc. Người con gái đang
thời gian học kinh, răn mình để được vào dòng tu đã an ủi vỗ về cô, bằng tất cả
sự dịu dàng của bãn năng Phụ Nữ. Từ lúc nào không biết cô bỗng thấy yêu hình
ảnh cậu bé tóc vàng xoăn dài, đứng giữa hai đấng sinh thành treo trên tường,
hai tay dang rộng và trái tim đỏ thắm trên ngực. Từ lúc nào không biết, chị ấy
trở thành nơi bình yên nhất cho cô bé sà vào lòng. Hằng đêm, Cô cùng các bạn
quỳ dưới chân Chúa Hài Đồng đọc kinh cầu nguyện…” Chúa lòng lành xin cho con ở
mãi bên người thương yêu con, và con thương yêu…” Cứ thế thời gian qua, cô sống
vắng thiếu tình thương gia đình, dù bên cô có bàn tay ấm nồng luôn che chở vỗ
về của một người không cùng huyết thống.
Một buổi tối đầy sao, chị dắt tay cô lên tận
sân thượng cao tít. Không gian thơm nồng hương Ngọc Lan. Chị ôm cô vào lòng
vuốt tóc và nói:” Ngày mai chị không còn bên em nữa, chị đã được phép xuống tóc
vào dòng tu kín”. cô vùi mặt trên mái tóc đen dày ngát mùi hương quen thuộc và
khóc nức lên, trong phút chốc cãm thấy như mình lại sắp bị bỏ rơi, cô vùng lên
bỏ chạy. Đôi tay ấm áp vươn ra giữ chặt rồi ôm lấy cô vỗ về trìu mến :”Đừng
khóc bé nhé, chị đến bên Chúa mà…” Rồi lấy chiếc kéo nho nhỏ cắt những chiếc
bánh tròn xoe có hình Chúa, đặt vào trên lưỡi cô dặn dò:’ Bé ngoan ngậm bánh
thánh đi, đừng để chạm vào răng sẽ phải tội, cho đến lúc tan hết, Chúa sẽ phù
hộ cho em yên lành… Không được buồn và nhớ mẹ khi vắng chị nhé …”. Cô ngây thơ
hỏi:” Vậy là chị sẽ thành Ma soeur hả chị?” Chị mĩm cười rất buồn ”Chưa đâu bé,
phải qua một thời gian tu thân nữa, chỉ mới bắt đầu thôi, chị sẽ nguyện cầu cho
ba mẹ và em chị, cả bé bình yên…”. Đôi mắt vốn buồn chợt càng xa vắng hơn, chị
thở dài:”Chị sẽ hiến dâng đời mình cho Chúa, để xin người tha thứ mọi tội lỗi
của những người thân…”
Từ đó chị
không còn bên cô, cũng từ đó cô trở nên lặng lẽ, cô độc hơn trong bốn bức tường
của trường nội trú, hằng ngày dưới gốc cây dừa, Có thêm một trái non thơ thẫn
mỗi chiều sau giờ học…nhớ chị , nhớ người con gái mái tóc đen huyền, xinh đẹp
dịu dàng như nàng công chúa Bạch Tuyết đã khép cuộc đời xuân sắc trong tấm áo
choàng đen
Dừng chân bên
lan can cầu gare, cô phóng tầm nhìn lên Như Lệ, An Đôn. Dưới hàng tre rũ bóng,
một con đò cô đơn neo bến, thật đẹp và cũng thật buồn trong ánh hoàng hôn. Giai
điệu của một nhạc phim từ ký ức cô, như lãng đãng rơi trên sóng nước:
“ Ngựa hoang muốn về
tắm sông nhẫn nhục, dòng sông mơ màng mát trong tâm hồn…Ngựa hoang quên thù oán
căm, từ nơi tối tăm về miền xa vắng”. Đâu đây như vang tiếng huýt sáo theo điệu
nhạc, tiếng diều vi vu lãng đãng đem hồn cô bay xa…bay xa vút…Tìm về lại sườn
đồi có hoa sim tím, dưới ánh chiều buông,
hoa như thẫm lại hoang hoãi, trầm uất đầy thân phận đớn đau…Nơi ấy cô
từng lặng lẽ ngắm con sông uốn khúc, hàng tre cong rũ trên dòng nước và bãi cát
trắng phô những nét đẹp quá đổi mềm mại, thanh tao.
Hơn lúc nào hết cô
muốn nghe tiếng ba sang sãng, muốn nhìn dáng cao cao bước đi của người, những
bước nhanh nhẹn mà chắc nịch. Cô đã tự ví ông là một hiện thân của Lục Chấn Hoa,
trong Dòng Sông Định Mệnh của nữ sĩ Quỳnh Giao. Bối cảnh gia đình cô cũng từa
tựa thế, nhưng cô không phải một Lục Y Bình yếu ớt, và mẹ cô quá đổi tuyệt vời
trong trách nhiệm của người mẹ kế, gánh vác cả giang san nhà chồng. Chắc bà
cũng không thể ngờ rằng, để được như thế, con gái lớn của bà đã sống và lớn lên
như loài cỏ dại, đã cô đơn dằng dẵng bao năm trong chính căn nhà của mình, đã
thèm khát bàn tay ấm áp của bà đến độ ganh tỵ với hai cô em gái nhỏ, đêm nào
cũng được say giấc trong vòng ôm của mẹ..
Những ngày Tết
là những ngày cô vui nhất, lỡ làm vỡ ly chén…tha hồ chạy qua nhà bé Thương mà
không bị ba la…Ngày ấy quán cũng đóng cửa, cả nhà được ăn những bữa cơm thật
đặc biệt do chính tay mẹ xuống bếp. Ba chị em lũng lẵng đeo túi đựng những
phong bì lì xì, chạy tung tăng từ nhà quán xuống khu nhà vườn:
Thuở bé tôi đeo
chiếc khánh vàng
Quần đào xẽ đũng áo hàng lam
Chân đi hài cỏ tay thu pháo
Rộn cả nhà lên tiếng hát vang
Hình ảnh dể
thương biết bao, cô bé chân sáo trên lối đi có hàng chè tàu xanh mướt phẵng
tắp, và những cánh mai vàng rực nắng trên cành, không gian vẫn còn vương mùi
khói của pháo, sân gạch tàu vương vãi xác giấy hồng của đêm Giao Thừa.Hạnh Phúc
lẫn nao nức: Cô đã thêm một tuổi.
Tình yêu đầu đời
đến với cô, từ nỗi cô đơn, bắt đầu trên con đường đỏ rực màu hoa Phượng. Người
bạn trai cùng lớp hè, giã vờ đánh rơi tập vở lúc chạy xe qua. Cô nhặt đem về với
lòng tò mò rất con gái.. Lòng rộn ràng nhìn cánh phượng ép trong trang vở, cùng
lời tỏ tình bâng quơ của tuổi học trò. Mối tình thơ dại qua đi bằng những ánh
đèn xi-nhan, hằng đêm đúng giờ chạy ngang qua ngõ, bằng những lần đón đưa giờ
tan học, bằng những lúc quỳ dưới chân mẹ Maria La Vang nguyện cầu.. Cô thấy vui
vui, và lòng bỗng nhiên nhẹ nhàng. Một buổi sáng Chủ Nhật H. nói:” Sau nầy có
thể H. thành linh mục, vì cha đở đầu H. đã nhiều lần khuyến khích ba mẹ H…”.Cô
yên lặng gục đầu trên cánh tay. Lại thêm một người cô yêu thương, thân quý sẽ
rời bỏ cô để hiến mình cho sứ mệnh vĩ đại…
Nhưng rồi hai đứa xa nhau không vì Chúa, mà vì gia đình
biết chuyện, cấm cô bỏ bê việc học hành. Hôm tình cờ gặp nhau trên chuyến xe từ
Huế về Hải Lăng sau một năm xa cách, cũng là lần cuối cùng còn nhìn được mặt nhau. Mấy
tháng sau H. đã vĩnh viễn từ bỏ trần thế về cõi Vĩnh Hằng, Hôm nhận được tin, cô
đã khóc lặng lẽ bên bến sông Ô Lâu, khi đang theo đoàn công tác.
Cây đa bến cũ còn lưa
Con đò đã thác năm xưa tê rồi
Hạt mưa rơi xuống
giếng phận số, vào một ngày cuối mùa hè đỏ lửa. Cô bướng bỉnh bỏ ngoài tai lời
răn đe để khăng khăng tìm cho mình một hướng đi:” Cá không ăn muối cá ươn, con
cãi cha mẹ trăm đường con hư…”. Ba mẹ cô lắc đầu chán nãn, bao nhiêu tài sản sự
nghiệp đã nát tan, cháy rụi vì chiến cuộc đã làm ông bà bạc tóc, nên chẳng còn
hơi sức để đặt nặng vấn đề, về một đám cưới hoàn toàn không có sự đồng thuận
của ông bà. Cô từ giã tuổi thơ hồng ngọc của mình với bó huệ trắng trên tay,
theo về với người cùng nụ cười méo mó, mơ một sự đổi thay tốt đẹp.
Tháng năm dần
trôi, cuộc đời bầm dập khốn khổ cuốn theo thời cuộc. Những đứa con lần lượt ra
đời, cô câm nín chịu đựng, từ từ héo hon cằn cỗi, sống như một xác vô hồn chỉ
biết lăn lộn đêm ngày tìm chén cơm manh áo, Không dưới một lần cô muốn kết liễu
nỗi đau bằng chấm dứt sự sống, Nhưng nhìn những ánh mắt con thơ, nghĩ về ba mẹ,
cô lại cắn răng chịu đựng, như trả một món nợ lỡ vay. Mỗi lần về quảng Trị thăm gia đình, ghé vào
đâu đó thay bộ quần áo mượn của bạn bè, cố che dấu sự khốn cùng để khỏi đau
lòng song thân. Cô nào biết khuôn mặt héo hắt thâm quầng, đã cho ba mẹ biết tất
cả nổi khổ của con gái, người chỉ biết thở dài trầm ngâm, và tóc càng thêm bạc.
Cuộc hôn nhân vội vàng không nền móng tình yêu ấy, không đem lại cho cô hạnh
phúc trăm năm, nhưng đã ban phát cho cô những đứa con vô cùng dễ thương, ngoan
hiền…như là phần thưởng an ủi của tạo hóa.Và cô cũng không còn muốn nhắc lại,
nhớ lại nỗi truân chuyên của đời con gái làm dâu xa xứ. Mà có biết bao người
phụ nữ đã khốn khổ hơn cô, chỉ vì hai chữ phận số nhỉ?
Ba mẹ
cùng nhau lần lượt trở về cát bụi. Cô chưa có dịp mở miệng nói cho mẹ biết, sự
khao khát mãnh liệt của mình về một làn hơi ấm từ bàn tay quá đổi dịu dàng của
bà, mà suốt đời hầu như cô không có. Cô chưa hề có cơ hội để kể cho mẹ nghe, ví
von để mẹ biết con gái mẹ lớn lên như bông hoa dại ngoài bờ rào, dù khoát trên
người vóc dáng của một tiểu thơ con nhà trâm anh thế phiệt. Đây có lẽ duy nhất
là điều mẹ cô không nghĩ đến, không hề biết đến.
Chầm chậm và
nhẹ nhàng hoàng hôn tím dần, bóng tối buông lơi từ từ lan tỏa, ánh sao mơ hồ
nhấp nháy trên nền trời xanh đậm Một chuyến tàu chiều sầm sập chạy qua. Tuổi
thơ cô đó, cuộc đời cô đó như con tàu không mõi mệt, hăm hở đi tìm bến bờ hạnh
phúc. Phải chăng hạnh phúc cô tìm đang chờ đợi tận cuối cuộc đời, bên sườn đồi
nào đó có thông reo trước gió, có hoa mua tím rịm cả không gian và có sương
khói mơ hồ của một thế giới bình yên miên viễn.
Tiếng chuông lễ
chiều vang vang, không biết người chị trong dòng tu năm xưa giờ ở đâu nhỉ? Có
lẽ giờ nầy chị đã là mẹ bề trên vai vế trong dòng tu.” Người con gái dịu dàng
ấy đã từ bỏ hết để gói đời mình trong chiếc áo choàng thâm, còn cô sao mãi để
tâm hồn lang thang mãi trong hỷ, nộ, ái , ố…Ôi Sao vậy nhỉ? Giờ nầy H. ở đâu?
Cõi xa xăm thiên đàng ấy H. có tìm được lòng thanh thản? trong sáng và yên
bình…?
Đi loạng choạng trên thanh rây đường tàu, hình bóng cô bé
tóc bum bê ngày ấy thật tội nghiệp, thật ngộ nghĩnh, chiều nào cũng ra thơ thẫn
đón tàu qua như thế. Và khu vườn yên tỉnh với những tãng đá to dưới hàng cây
rậm mát, là nơi cô bé nằm mơ mông, nghe chim hót, nhìn bướm bay rập rờn. Lớn
rồi, đã ra vóc dáng thiếu nữ mà chiều nào sau giờ học cũng leo trèo trên cây,
mơ làm một tazan nữ giữa rừng già. Bạn anh cô vẫn thường thắc mắc:” Ê em gái
mầy hình như thần kinh có vấn đề…” nghe anh kể lại cô cười như nắc nẽ. Từ đó cô
có biệt hiệu:” T. tốc kê”. Năm đệ Ngũ, đệ Tam, cái tính bướng bĩnh ương ương
bao lần bị thầy C. la, còn cả gan bỏ học nữa. Thế là cô có thêm biệt danh: Ngựa chứng trong sân trường (theo tên
tác phẫm của Duyên Anh). Nhưng cái tên theo cô suốt cuộc đời, hầu như bạn nào
cũng nhớ cho đến bây giờ, thậm chí còn nhớ cả số xe của cô : đó là T. Honda,
Quảng Trị hồi ấy nữ đi xe máy không có mấy người, nỗi bật
là chị Xướng Phước Môn, Thanh Lượng và cô. Cứ lên xe là phóng nhanh, cãm giác
như chim xổ lồng bay tự do, thoát khỏi vòng kềm tõa trong ánh mắt nghiêm khắc
của ba. Hình ảnh cô trên chiếc Dame xanh, tóc bay dựng đứng có lẽ giống con
Bạch Mã tung vó trong bức tranh treo tường đầy sức mạnh của sự tự do. Cô chợt
bật cười cho ví von của mình…
Dòng đời cứ thế
trôi xuôi, cô sống với nỗi cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Thở để sống,
ăn để tồn tại, và lại mơ ước, khát khao một thiên đường không biết bao giờ cô
với tới…Hạnh Phúc gia đình mong manh gãy đổ qua những trăn trở đau thương… cô
chợt thấy mình chính thức trưỡng thành, cả thực tế lần tâm hồn, vì bãn năng
muôn thuở : cô là Mẹ. Bây giờ các con đã khôn lớn, chúng có hạnh phúc riêng, cô
lại tìm về nỗi cô đơn muôn thuở, cô tự cho phép hồn mình mông lung, lãng mạng
theo gió theo mây, thao thức về một khung trời đã quá xa xôi, nơi chỉ đến một
lần ngắn ngũi trong cuộc đời con người nên khi không còn nữa mình lại thấy nuối
tiếc khôn nguôi.
Đi lần đến xóm củ,
khu vườn ngày xưa của gia đình cô giờ chia da xẽ thịt thành từng khuôn nhỏ,
thuộc quyền từng gia đình nhỏ
Chốn bình yên cô muốn tìm về, muốn nhìn lại không còn gì
nữa, có chăng là những tấm bảng hiệu cũ kỹ, rệu rạo một cách lanh lùng:
Nhà nghỉ bình dân
Có lẽ không mấy khi có khách dừng chân, cũng có thể vài ba
cặp tình nhân hay gái gọi tấp vào vội vã rồi đi, nên chủ kinh doanh cũng chẵng
buồn sửa sang bãng hiệu mới mẻ hấp dẫn khách đến. Còn đâu khu vườn thơ mộng,
huyền bí với vườn cây xanh mát. Lòng bỗng nhói đau mơ hồ tựa như bị cào xé, mà
chẵng hiểu rỏ nguyên nhân…
Con đường lạ lùng,
nổi cô đơn lại trào dâng ngợp ngụa. Ngày ấy trước nhà có vũng ổ gà to đùng, xe
nhà binh chạy qua hằng ngày bùn văng tung tóe, thế mà nghe yêu chi lạ, cô và lũ
trẻ trong xóm gom những đá cuội trên đường ray tàu lửa, thi nhau ném xuống mỗi
chiều. Bây giờ bằng phẵng bàn chân qua lại, mà sao cô nghe mình khập khiểng như
đang đi trên sỏi đá chông gai.
Quảng Ngãi, quê
chồng là nơi số phận gian truân của một đời phụ nữ trãi qua gần 40 năm. Quảng
Ngãi với 13 thắng cảnh, cho cô một bước ngoặc kỷ niệm để thành những vết dao
cứa sâu tâm hồn cô đến rướm máu. Khi ngỡ mình đã tìm được thiên đường, khi thấy
lòng mềm đi vì nắng chiều của bờ sông Trà Khúc, bên những hàng bắp trổ cờ Thạch
Bích tà dương, hay ngọn Thiên Bút Phê Vân hùng vĩ…Cũng chính là lúc Cô quỵ ngã
trên đường, tay còn nắm những ngọn cỏ thơm tho của niềm yêu thương cuộc sống.
Và nỗi cô đơn dày xéo, cô lại ra đi thật xa, đến một nơi nhiều người xa lạ,
không có cảnh núi đồi hoang dã, mà chỉ có ngựa xe nườm nượp để chôn vùi một quảng
đời quá nhiều niềm đau gai góc
Vào Nam, mang theo
tâm hồn gần như mộc mạc chưa bị tha hóa vì nền văn minh, mang theo trái tim bỏng
cháy khát khao tình người. Cô quý trọng từng
người bạn từ vùng ký ức đến những người không thân, chỉ cần có giọng nói
thân quen, chỉ cần là học sinh Nguyễn Hoàng thời đã qua. Cô sung sướng tươi
cười như đứa trẻ, trãi lòng ra đón nhận những thân tình như còn tuổi ngây thơ,
để rồi mang vào người bao đa đoan thống khổ, rồi nhói lòng khi mình lỡ làm buồn
lòng người khác, hay muộn phiền như bị ai phản bội. Phải chăng mình đang cơn
khát, ừng ực uống những dòng nước bên đường mà không hề nhìn kỹ? Phải chăng
lòng mình quá đa đoan? Không, cô biết bên những chông gai làm hồn cô rướm máu,
có những vòng tay bè bạn bao dung, gói ghém những cung bậc rất chân thành để
hòa ca với tiếng lòng rất da diết của chính cô…
Hôm nay, tiếng
gọi đàn thôi thúc cô trở về bên dòng sông tuổi thơ, tìm lại cảm giác thân quen
đã từ lâu phai nhạt. Từng hình bóng đi qua trong cuộc đời, mơ hồ tận cuối trời,
nơi mặt trời đang dần khuất ánh vàng rực nóng. Dòng sông ấy tắm mát một thời
con gái, nay dòng sông ấy có cuốn đi những lỡ lầm, những đau khổ của một đời
người? để nỗi cô đơn không còn tồn tại trong ngày tháng còn lại, khi mùa gió
heo may thổi về trên đôi má đã nhạt màu tươi hồng, trên mái tóc đã phủ trắng sương
thời gian…???
…Một hôm ngựa bỗng thấy thanh bình, đồng cỏ nào xanh dưới
chân mình…Ừ! đồng cỏ xanh tuổi thơ…dòng sông xưa thanh bình…(*)
-
Gió bay tung mái tóc
dài, tiếng ai như còn thầm thì bên tai :” Em đừng cắt tóc, người PN luôn dễ
thương dịu dàng với mái tóc dài ngang vai…”Tất cả chỉ là quá khứ thật xa xôi,
hai mươi năm qua có thật là hạnh phúc?Có là một tình yêu chân chính.
-
Sao ta cứ mãi nhớ thương
một chuyện tình gãy đổ thế nhỉ, phải chăng vết thương lòng bao giờ cũng khó hàn
gắn?
-
Cô dang đôi tay trần đón
gió, gió mang theo hơi nước của dòng sông, có cả mùi hương cây lá ven bờ từ xa
thật xa, cả mùi phù sa ngọt ngào quen thuộc của những tháng ngày thơ mộng. Gió
tung mái tóc, vạt áo và cô nhắm mắt hít thật sâu: một làn không khí quá đổi
thanh khiết, đầy bình yên tràn hai lá phổi. Nước mắt tuôn trào ướt đẫm…
-
Yếm rách còn ngăn được
gió, tình em dang dở yếm nào che…(**)
-
Ừ, cô thầm nhủ: Ta chỉ
khóc lần sau cuối cho những gì đã mất..Em chỉ khóc vì anh thêm một lần nữa
thôi..
-
Ai đó đã nói : Hạnh Phúc
luôn đi cùng đau khổ
-
Anh đã cho em Hạnh Phúc và anh cũng đem lại
cho em nỗi đau xé nát cả con tim.
-
Chiếc điện thoại bé xíu
rung lên hồi chuông quen thuộc: “ Que’sera sera..”
-
Ừ! Me đây, me đang đứng
trên cầu ga ngắm hoàng hôn….
-
Me lại lãng mạng nữa
rồi, cảnh có đẹp không me?
-
Đẹp vô cùng, và rất yên
bình …
-
Nhớ giữ gìn sức khỏe me
nhé! Đừng đi nắng nhiều, bịnh đau đầu sẽ làm khổ me đó ..nhớ đi ngủ sớm và…
-
Lại sợ me ham vui uống
nhiều hả, yên tâm me rất khỏe…
-
Cô chạy nhanh bằng
đôi chân trần trên những đường ray, dọc theo lan can cầu ga. Nhắm mắt hít thật
sâu cho buồng phổi căng đầy không khí. Hơi gió mang hương sông ngọt ngào lành
lạnh, nước mắt cô trào ra, nhỏ xuống dòng mồ hôi của đá. Có một hạnh phúc lớn
lao vô cùng, vừa lóe lên tia sáng trong tâm hồn cô, vô hình mà hiện hữu, mơ hồ
mà thiêng liêng. Cô giữ kín trong lòng cãm giác mình vừa nhận được,để tin rằng
đó chính là bến bờ Hạnh Phúc của mình , một người Phụ Nữ sinh năm Giáp Ngọ.
Một hôm ngựa bỗng
thấy thanh bình, đồng cỏ nào xanh dưới chân mình. Ân tình làm ngựa hoang chết
gục, và trên lưng nó ôi, còn in những vết thù…(*)
Quảng Trị một ngày về
Quang
Tuyết
(*) : Vết thù trên lưng
ngựa hoang
(**): Thương lắm tóc dài
ơi

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét