Thứ Ba, 12 tháng 4, 2016

Ảnh Đặng Đức Cương

Chết vì nước
Thủy Điển


    Trên đường bơi về nhà, ông bà Quánh cứ cãi nhau lên tục, thí điều mấy con cá đang lội dưới sông, phải lặn đi nơi khác, vì không chịu nổi sự mắng nhiếc, cằn nhằn của bà Quánh. Đoạn đường từ Chợ Cai lậy về ngã ba Bình phú khoảng bảy cây số đường sông, bà đã mấy lần đòi nhẩy xuống dòng sông tự tử. Nhưng vì thấy mình có lỗi nên ông đành ôm bà mà năn nỉ. Thế mà, bà vẫn khóc sướt mướt như đứa trẻ vừa bị ăn đòn.

 
    Khoảng gần năm năm nay, cây trái nhà vườn ế ẩm, mất giá, Dừa chỉ năm trăm đồng một quả, mà chẳng ai thèm đến mua, thử hỏi làm sao mà sống, khi gia đình bảy tám miệng ăn. Nên ông đành nghĩ ra cách phá vườn, lập trang trại nuôi heo nhỏ. Và, ông nuôi được gần ba chục con heo. Mấy năm đầu công việc rất suông sẻ, trôi chảy, tháng nào ông bà cũng bán được năm ba con heo ngoài một tạ, thâu về gần mười lăm triệu đồng, bỏ vốn, số lời còn lại gia đình ông sống rất thoải mái. Vì thức ăn ông có sẵn như gạo lúa, rau muống cả công đất, chỉ mua thêm một ít thực phẩm hổn hợp pha trộn và thuốc tiêm ngừa mà thôi. Ông lợi thế hơn những trang trại trại khác nhiều, nghĩa là khỏi phải mua nhiều.
 
   Gần đây ông hay giao du mấy quán Cà-phê đầu ngõ và ngày nào cũng thường hay nghe người ta đồn đãi, lúc đầu ông bỏ ngoài tai và cho đây là điều tội lỗi. Nhưng cứ hiền lành, tốt bụng, nhân đức quá, thì sẽ thua thiệt người ta. Nên ông dần dà để đầu và bị tiêm nhiểm. Người ta bảo rằng, trước khi bán heo, họ thường bơm nước vào trong bao tử cho heo được nặng ký và bán được thêm tiền. Phải nói thời điểm nầy giá thịt heo thật đắc, mỗi ký ngoài hai trăm ngàn đồng. Nghe loáng thoáng rồi để bụng cộng một ít lòng tham, về nhà, trước khi bán heo ông bắt chước làm theo, hồi đầu ông làm thử vài con, trước khi bán, cột chân, cột cẳng bơm vào bụng năm lít nước, sau đó mang đi bán, con heo đem cân nặng thêm được năm ký lô. Khi bán xong, về nhà chờ xem có ai phản hồi gì không. cuối cùng mọi chuyện đều êm đẹp. Ông thấy như vậy là ổn rồi, đúng như lời đồn đại của thiên hạ và còn nói. Tại sao mình ngu quá, bao lâu nay không chịu làm theo người ta? Lần bán sau cũng thế, ông bắt trớn làm thêm vài con nữa và kết quả đều như ý muốn. Cứ thế và cứ thế, ông tha hồ ăn gian bọn lái buôn gần một năm trời, mà chúng không hề hay biết và số lãi tăng lên so với mức bình thường khá cao.
 
   Năm 2012 bà con không ai bảo ai, mọi người xung quanh chăn nuôi nhỏ, mỗi hộ chừng năm ba con cũng âm thầm làm theo, vì càng lúc, càng nhiều quá, nên bọn lái buôn mất lời và tìm ra nguyên nhân, rồi biết được và báo với chính quyền. Chính quyền vào cuộc, nhưng mọi chuyện đã qua, không có bằng chứng, nên huề cả làng và chỉ tội nghiệp cho những người làm sau chót, chưa kiếm được gì, mà bị mắc nạn. Và, từ đó báo chí cũng thính tai, nhẩy vào cuộc phanh phui, khai thác tin tức, thâu thập chuyện nầy, chuyện nọ lên báo, cảnh báo nhân dân làm rúng động cả Thị xã và tin loang đi khắp mọi nơi một thời gian khá lâu. Cảnh ăn gian, ăn lận bắt đầu bị dẹp tắt. Nhưng rồi chỉ một thời gian sau, khi tình hình lắng dịu, tính nào, tật nấy, trò gian lận ấy lần lần sống lại « Ngựa quen đường cũ ».
  
   Mùa Tết năm 2014 tình hình heo hút nặng. Bỡi, những cơn dịch vừa qua, giá cả tăng rất cao hơn nữa vào dịp tết, số lượng thịt cần rất nhiều. Thừa cơ hội, ông làm một mẻ to hơn mười con. Trước khi mang đến lái, ông chẳng cho ăn chi hết và bơm vào bao tử mỗi con mười lít nước đầy. Như vậy chuyến nầy ông sẽ lòi ra được ít nhất là một con nữa, tha hồ về ăn tết linh đình và số tiền bán mười mấy con kia vẫn còn y. Hồi đầu vì quá đói, chúng uống vào mười lít chẳng thấy ra sao. Nhưng khi vận chuyển gần bảy cây số đến nơi để bán, nằm trên xuồng, trời nắng chúng phát ách, thở không được, bốn chân bị cột chặt, không chịu nổi và tử ẹo từ từ. Khi gần đến nơi giao hàng, ông bà đâu có nghĩ chúng chết. Ai ngờ ! Chúng đã chết trên đường đi mà không hay, ngỡ chúng no quá, mệt và nằm im ngủ. Nhìn mười mấy con heo chết còn nóng hổi, bà Quánh cuống lên, muốn chết theo, vì gần phần nửa số tài sản của bà xem như bỏ sông, bỏ biển. Sợ thiên hạ phát hiện hai vợ chồng, đùm túm, tức tốc quây trở về nhà.
 
   Trên đoạn đường trở về, bà khóc nức nở như đứa bé lên năm và mắng ông không lời nào tả nổi và không còn chỗ nào để chứa. Biết thân phận mình, ông chỉ biết ôm bà năn nỉ và bày cách về nhà làm thịt và bán lẻ. Bà bảo, một con thì còn nói dối với người ta được ,còn đàng nầy cả mười mấy con bán, lừa ai , chính quyền sẽ vào cuộc ngay lập tức. Lý do : Thực phẩm không an toàn. Bà vẫn khóc và nói tiếp.
  
   Chúng chết dọc đường, còn ta đang chết tại nhà đấy ông à.


Thủy Điền
Ngày 12, tháng 4, năm 2016
Thuy-Dien-Thivanviet.Jimdo.com


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét