Lối về Vĩnh-Điện
thơ Huy Uyên
Ngày em bước qua cầu Vĩnh-Điện
Có chàng trai bên Nguyễn-Duy-Hiệu chờ mong
Che mát đời nhau từng hàng phượng
Đã bao năm xa mãi sân trường .
Con đường xưa chạy dọc bờ sông
Những chiếc ghe tôm cá Thu-Bồn
"Cuồng trổi"chiều lưng trần ra sông tắm .
Nước dưới cầu sáng chiều sóng vỗ
Bến xe lam đưa khách đi về
Buồn một mình đứng ngoài con lộ
Vô-tình ai vẫy chuyến xe qua .
Em có về Vĩnh-Điện ghé ngã ba
Xuôi Hội-An những mái nhà rêu mọc
Núi xa mờ từ phía Câu-Lâu
Nơi đó xưa đêm ngày pháo địch .
Và những chuyện buồn đầy nước mắt
Người bao lần bỏ Vĩnh-Điện mà đi
Cầu xưa vẫn một lòng chờ con nước
Ra giêng hai chảy nổi bơ-phờ .
Bài thơ viết chưa xong về đất Mã
Quê-hương im tiếng súng Điện-Bình
Tiếng hát thôn nghèo
xót mùa tôm cá
Thuyền từng đêm về
ai nước mắt rưng rưng .
Ruộng-đạp-đồng sâu cạn đêm mưa
Ngang La-Qua nghe giọng hò tát nước
Tình người trôi theo những chuyến đò
Đã hết rồi vườn cây trái đẹp .
Ơi những cột đèn xưa
đã trôi đâu không biết
Dặn lòng em đừng-có-la-qua
Mơ bóng người yêu về bến cũ
Ướt áo ai ngày Vĩnh-Điện đi về
Cầm trong tay muôn vàn thương nhớ .
Sông chảy hết cả đời con gái
Buổi em đi Vĩnh-Điện,cầu xưa
Còn giữ lại bóng chiều đi,đi mãi
Trao tim cho ai mà vẫn chưa về .
Lá đã rụng đầy sân
ơi người xưa
Ngày trở lại chắc còn xa lắm
Vĩnh-Điện thôi xa xót một đời tôi
Nghe vàng rụng bên hiên nhà ai lạnh vắng .
Huy Uyên
12-5-16
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét