Ừ thì xếp sách lên ngàn
Áo xanh sắc lính đổi
trang mộng đời
Sài Thành ơi! Vạn Hạnh
ơi!
Lìa Phương Hạ xứ,
sống“thời núi non”.
Đổi dời biển sóng dâu cồn
Hồn nhiên“Sơn nữ” mộng
còn nguyên xuân
Hoa tay lưu dấu mệnh phần
Họa thi đan quyện chập
chờn sắc không.
Bèo mây hụt bước phiêu
bồng
“Nằm nghiêng nhớ
núi” sóng lòng vọng âm.
Tóc râu bạc ánh tà huân
Dõi tìm “tri kỷ” trở
trăn cõi người
Vẳng nghe cây lá thở dài
Làn dư hương cũ thoáng
bay khẽ khàng.
Mịt mờ bụi thế mang mang
Đăm chiêu hoài vọng đến
“làng mộng mơ”
Ngẩn ngơ kiếp nhện tơ vò
“Người xa lạ” ấy bất ngờ
quen thân.
Thiện tâm hạt đã dậy mầm
Sao còn ảo hóa phù vân
nỗi mình
Phố phường chao gót điêu
linh
“Đêm say cùng
bạn” thấy mình trong ta.
Tắm trong gió cát ta bà
Trùng khơi khói sóng mãi
tha hương hành.
(Truyện ngắn của Lương Minh Vũ)
Ngày
tháng lặng buồn tênh vòng cơm áo
Ta
chồn chân mỏi gối với đời mòn
Thu
mình lại ẩn thân vào ốc đảo
Chút
khẽ khàng liệm kín khối tình son.
Tóc
đà bạc sao lòng còn hoài vọng
Một
đời ta luôn dõi mắt tìm trông
Em
hồn hậu trong ta thành vang bóng
Mắt
môi xưa đọng ngấn ngát hương lòng.
Rồi
lãng đãng gần xa, huyền dáng mộng
Nét
thơ trinh vằng vặc ánh trăng ngần
Em
thoáng hiện cho thơ đời ngân vọng
Ta
ngậm ngùi nhìn lại - Đã tàn xuân.
Thi
hứng chừ đây có cạn nguồn?
Con
tằm nhớ lá rối tơ vương
Phải
chăng kén khép chôn hoài niệm
Lãng
đãng hồn hoa đọng khói sương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét