QUẢNG NGÃI QUÊ HƯƠNG ƠI
thơ HẠO NHIÊN NGUYỄN TẤN ÍCH
[ Kính Tặng Anh Hồn ANH NGUYỄN VĂN SANG
Ta vẫn hoài mong về chốn cũ
Thăm dòng Trà Khúc núi Long Đầu.
Sông giận hờn ai con sóng vỗ
Phơi bờ cát trắng quặn niềm đau!
Núi mãi chờ người quên hý thủy
Trơ trơ mặt đá rêu phai màu
Chân cầu nước xoáy đau lòng đất
Âm hưởng nghìn năm cuộc bể dâu!
Ta vẫn nhớ về Cổ Luỹ thôn,
Bao năm cuồn cuộn sóng mây dồn
Thuyền neo bến đợi quên mùa cá
Từng chở bao người vượt biển Ðông.
Em có chờ ta nơi bến sông
Đêm trăng đạp nước đổ lên đồng
Ðường vào Mộ Ðức thơm hương lúa
Bát ngát mùa vàng trĩu nặng bông !
Bát ngát mùa vàng trĩu nặng bông !
Nắng ngả chiều nghiêng đợi gió về
Mây ngàn che bóng rợp sơn khê
Ba Tơ một mảnh trời đơn độc
Thoáng hiện qua hồn nỗi tái tê!
Mẹ đợi chờ ta úa mùa dâu
Tằm chưa lên bủa, kén giăng sầu
Mẹ ơi, suốt một đời hiu quạnh
Bên chiếc giường tre, áo vải sồi!
Mẹ như Thiên Ấn vươn vai đứng
Giữa trận cuồng phong nghịch cảnh đời
Ta nghe gió gọi trên đầu sóng
Tuyết ngập hồn ai ở cuối trời!
Ta vẫn hằng mơ ngày trở lại
Thăm giòng Sông Vệ đất quê em
Bờ tre xõa tóc buồn vào hạ
Trăng rụng chân cầu gợn sóng đêm.
Nhớ lắm Sa Huỳnh hạt muối thơm
Thuyền xa còn quyện mãi hương nồng
Bình Đê một quãng đời kiêu hãnh
Trận chiến năm nào dậy núi sông!
Ta nhớ Bình Sa con nước dâng
Bình Giang bên ấy nước chia dòng
Trà Bồng hương quế theo mùa lũ
Về cửa Sơn Trà nhập biển Ðông.
Biển tựa rừng hoa, sáng rực đèn
Ðêm đầu mùa mực, hội hoa đăng
Mỹ Khê nhộn nhịp thuyền ra biển
Mang cả niềm vui trĩu mạn thuyền!
Mang cả niềm vui trĩu mạn thuyền!
Núi Bút còn đây, người ở đâu
Bao trang Thiên sử, vạn niên sầu
La Hà Thạch Trận còn in dấu
Mảnh đất nghèo trong tổ quốc đau!
Ta sẽ trở về Quảng Ngãi ơi,
Niềm đau lay động đến sao trời
Có nghe cơn khát hồn khô đắng
Núi đứng chờ người, lệ đá rơi!
Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét