VẾT CẮT
Truyện Ngắn
TRẦN MINH NGUYỆT
Ngày ngày, hai con người lầm lũi trong ngôi nhà nhỏ ở một miền quê yên
ả, thanh bình.
Hai con người với những hoài niệm, với những cơn gió buốt lạnh trái mùa.
Đó là hai con người mà phía trước là màn đêm điểm những đốm sáng. Từ
phía mặt trăng dịu hiền kia, những làn gió mát lạnh nhè nhẹ thổi. Bóng tối dần
bị đẩy lùi mãi về một bên. Con đường dốc thoai thoải phủ đầy cát bụi, tưởng
chừng như kéo dài vô tận đã có điểm dừng.
Ngôi nhà trên triền dốc có những ô cửa sổ sáng đèn.
CON GÁI
Tôi là một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi.
Lúc tôi còn bé, ba tôi thường hay nói là mẹ yêu tôi rất nhiều, nhưng vì
công việc mẹ phải đi làm ăn xa nên không về với tôi được. Và tôi tin vào điều
đó. Ba thường kể lúc nhỏ tôi hay quấy khóc, ngang ngạnh. Mẹ bế tôi đi chơi khắp
xóm để dỗ dành. Những hình ảnh trong kí ức mờ nhạt đó, tôi không tài nào nhớ
được.
Tôi là một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi.
Trong tâm trí tôi tràn ngập những kỉ niệm về ba.Tôi nhớ mỗi khi tôi
khóc, ba là người ôm tôi vào lòng âu yếm, vỗ về và tìm mọi cách làm cho tôi
cười. Mỗi đêm khi tôi lên giường ngủ, ba là người lén hôn tôi và thầm thì: “Con
gái ngủ ngon. Ba thương con nhất trên đời.”. Vào mùa đông mưa dầm, rét mướt, ba
đến trường đón tôi về. Ba che chắn cẩn thận sợ tôi bị ướt, lạnh. Tôi là một đứa
con gái hiếu động. Không có mẹ bên cạnh nên tính tình tôi giống như một đứa con
trai. Tôi luôn gây gỗ với những đứa trẻ trong xóm, hay bạn cùng lớp mà không vì
một lí do nào cả. Và lần nào cũng vậy, ba không trách mắng tôi. Ông luôn tìm
những lời thích hợp để an ủi tôi. Đối với thế giới tuổi thơ của tôi, ba là tất
cả. Là mẹ, là ba. Là một người bạn của tôi.
Mẹ đã bỏ ba, con tôi ra đi theo tiếng
gọi mà người ta thường nói là của con tim. Mấy người hàng xóm đã nói với tôi
như vậy. Tôi không biết theo tiếng gọi của con tim là gì ?. Tôi chỉ biết
là mẹ rất ít khi về nhà. Khi về thì cũng vội vội, vàng vàng nói vài câu với ba,
và tôi rồi lại ra đi. Tôi còn nhớ năm tôi lên tám, một lần mẹ về, tôi ngập
ngừng hỏi mẹ :
-
Đi theo tiếng gọi con tim là việc gì hả
mẹ ?
Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi :
-
Ai dạy con như vậy ?
-
Là mấy cô, chú hàng xóm.
-
Tổ cha cái quân tọc mạch, ác mồm, ác miệng.
Trời sao không đánh chết chúng đi.
-
Mẹ chửi ai vậy ?
-
Im đi đồ ranh con.
Tôi sợ hãi cúi đầu yên lặng. Tôi cũng không biết mình đã làm gì sai
khiến mẹ nổi giận như thế.
Mẹ! tiếng gọi rất lạ lẫm và ngượng ngùng với tôi. Tôi buộc phải gọi
người đàn bà đó là mẹ vì ba tôi bảo vậy và bà ấy cũng bảo như vậy. Tôi đã đọc
rất nhiều chuyện cổ tích. Người mẹ trong truyện bao giờ cũng hiền hòa, thánh
thiện như những nàng tiên. Họ yêu con mình rất mực. Họ sẳn sàng hi sinh thân
mình để bảo vệ, che chắn cho con. Lá chắn của tôi rách nát tơi bời. Mẹ của tôi
giống như bà hoàng hậu phù thủy trong truyện “ Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn”
vậy. Những lần hiếm hoi mẹ về thăm nhà làm cho tôi đau đớn, lo sợ. Bà không bao
giờ ôm tôi hay nói lời ngọt ngào với tôi cả.
-
Sao con giống ăn mày quá vậy? Quần áo xốc xếch, rách
rưới. Quần áo lần trước mẹ mua đâu rồi?
-
Con cất ở trong rương
-
Sao lại cất? Lấy ra mặc đi. Mẹ sẽ mua cho nhiều đồ
khác mà.
-
Con không thích mặc những bộ đồ ấy. Mẹ mua nữa làm gì?
-
Ai dạy con như vậy? Ông ấy phải không?
-
Mẹ đừng nghi oan cho ba. Ba không nói gì cả.
-
Vậy thì tại sao?
-
Không tại sao cả.
-
Con càng lớn, càng hư. Con nói với mẹ bằng thái độ gì
vậy?
-
Mẹ hãy để con yên. Mẹ hãy đem đồ ấy về cho Hương mặc
đi. Con là con nhà nghèo. Chúng không thích hợp với con.
-
Tùy con thôi. Mẹ tôi buông thõng một câu, trừng mắt
nhìn tôi và bỏ đi.
Tôi nhìn theo mẹ, nuốt nước mắt
vào trong lòng.
Những lần gặp mẹ. tôi thường lảo
đảo như một cánh cửa long bản lề. Chao đảo, nghiêng ngả. Tôi tự nhốt mình trong
nỗi buồn khổ bằng một bức tường im lặng. Với thái độ bướng bỉnh, thách đố.Tôi
không muốn giải bày. Không muốn trở lại với chính mình.Tôi không đủ can đảm đập
vỡ bức tường vây quanh tôi. Tôi lầm lũi một mình đi dạo trên con đường quê trước
nhà vào ban đêm. Nhìn những làn mây nhẹ nhàng trôi trên bầu trời vô tình che
khuất những vì sao. Tôi hay ngồi một mình trên đập nước, chờ trăng lên. Tôi
thích nhìn ánh trăng vàng uốn lượn trên dòng sông. Tôi luôn ngồi như thế cho
đến lúc trăng lên đến đỉnh đầu. Tôi biết rất rõ là vẻ đẹp của con đường sẽ hiện
ra dưới ánh trăng. Những cơn gió nhẹ từ
cánh đồng thổi vào làm cây cối hai bên đường ẻo lả, uốn lượn như những thiếu nữ
đang độ trăng tròn. Và khi về đến nhà là tôi đóng chặt cửa phòng, một mình
trong phòng gửi hết niềm tâm sự vào tiếng đàn ghi ta – Cây đàn cũ sờn của ba
tôi. Nhưng từ lúc mẹ ra đi ông không còn đàn thêm lần nào nữa.
Ba rất lo cho tôi. Những lần tôi buồn, sống bất cần và khép mình như
vậy. ông luôn bên cạnh ân cần, như muốn tiếp cho tôi thêm sức mạnh.
-
Con có chuyện gì không vui phải không con gái?
-
Con mất ngủ
Câu trà lời của ba làm tôi nhớ mãi
-
Con không ngủ được vì có gì đó làm con lo lắng, suy
nghĩ?
-
Dạ!
-
Hãy buông bỏ đi. Hãy nghĩ đến những gì vui vui. Tâm ta
buồn nhưng ý chí quyết định tất cả. Con hãy dùng ý chí để đến được với những
niềm vui con à.
Ông tiếp:
-
Con có làm được như vậy không? Ý chí trong con dường
như không còn hiện hữu nữa.
-
Đừng nói vậy! Con sẽ làm được - Tôi nói một cách quả
quyết.
Tôi rất mong điều đó xảy đến. Nhưng tôi
không biết phải làm gì để có thể bước sang con đường rộng thênh thang ngoài
kia. Trong tâm tôi, luôn có sự xung đột bỏng rát, nhức nhối.
Hương là em gái cùng mẹ khác cha
với tôi. Nó rất hồn nhiên và xinh xắn. Một vẻ đẹp mơn mởn như hoa hồng mới chớm
nở. Cơ thể nó cân đối, đầy đặn, múp máp
tươi mát. Các đường cong trên thân thể Hương mềm mại, quyến rũ. Làn da trắng
hồng. Đôi mắt to đen lúc nào cũng lúng liếng, ươn ướt dưới hàng mi dày.
Thuở nhỏ tôi có gặp nó vài lần. Hương dể thương, hiền từ như vậy không
hiểu sao lúc đó tôi rất ghét nó. Nó lúc đó giống như một nàng công chúa. Còn
tôi lem luốc, bẩn thỉu. vậy mà không biết sao, Hương rất thích tôi. Gặp tôi là
nó xông vào nắm tay gọi : “ chị ơi, chị à” khiến tôi không biết phải làm gì với
nó. Tôi cũng vài lần tỏ ra thô lỗ với nó, quát vào mặt hay thậm chí đánh vào mông
nó. Hương cũng sợ hãi khóc toáng lên. Nhưng khi mẹ tôi hỏi thì lần nào nó cũng
nói dối là bị té ngã, hay bụi bay vào mắt. Chỉ có một lần duy nhất nó mách lại
với mẹ tôi và khóc nức nở, dỗ hoài không nín. Và sau lần đó tôi không muốn nhìn
mặt nó thêm lần nào nữa.
-
Mầy không phải là em gái tao, nghe rõ chưa?
-
Phải mà! Mẹ bảo mẹ sinh ra chị trước, sau đó sinh ra
em
-
Bà ấy cũng không phải là mẹ của tao. Tao không có mẹ
-
Chị có mẹ mà. Nó rướm nước mắt.
-
Mầy đã cướp mẹ của tao. Mầy là phù thủy. Tôi hét to.
Mẹ nghe hết lời Hương mách lại.
Vẻ mặt mẹ vô cùng giận dữ. Mẹ quay sang, tát vào mặt tôi. Tôi vùng bỏ chạy, còn
nghe tiếng mẹ đuổi theo: “Đồ mất dạy, tao không có đứa con như mầy”.
Hương đã vào đại học. Vậy mà cứ có
thời gian rảnh là lén gia đình bắt xe về thăm ba, con tôi. Ban đầu ba tôi phản
đối nhiều lắm. Nhưng về sau, không thấy ông nói chi nữa. Tôi có cảm nhận ông
cũng xem Hương như tôi vậy.
-
Hương là một cô gái tốt. Nó nhớ con nên về
thăm. Con đừng làm em buồn nhé.
-
Ba không ghét nó sao ?
-
Lỗi là của người lớn. Hương có lỗi gì dâu. Nó
hiền và rất hiểu chuyện.
Tôi thầm nghĩ nó lại chia sẻ ba với tôi
rồi. Nhưng lần này tôi không ganh tị với nó mà cảm thấy một sự ấm áp trong
lòng. Một sợi dây tình cảm gắn kết tôi với đứa em gái của mình. Những ngày có
nó, nhà tôi vui hẳn lên.
Lần nào về thăm, hai chị em cũng tâm sự đủ chuyện. Và trong những lần
như vậy nó kể về mẹ rất nhiều. Hương luôn bảo tôi:
-
Mẹ chưa bao giờ quên chị một ngày nào cả. Nhưng cứ
nhìn vào đôi mắt đầy căm hận của chị, bà thấy rất đau đớn.
-
Chị không có mẹ
-
Hãy hiểu cho mẹ chị à. Bà rất muốn ôm chị vào lòng
nhưng nhìn vẻ mặt lạnh tanh, hững hờ của chị bà không dám làm điều đó. Lần nào
đi thăm chị về bà cũng khóc rất nhiều.
-
Hiểu sao đây em?
Tôi cười nhạt:
-
Bà ấy ra đi khi
chị mới có 4 tuổi. Bà ấy đã đem cuộc sống của chị quăng ra khỏi cuộc đời của
mình rồi.
-
Nhưng mẹ không yêu ba chị. Chỉ vì bị gia đình ép buộc.
Ở bên nhau mà không có tình yêu thì khổ lắm. Hương yếu ớt giải thích.
-
Chị không muốn hiểu. Chị không có mẹ.
Tôi đứng dậy bước vội vào phòng. Một thoáng, quay đầu nhìn lại, ánh mắt
của Hương nhìn tôi như van xin.
Bỗng nhiên lời của ba văng vẳng bên
tai tôi
-
Chẳng có ai giúp được con đâu. Con phải tự giúp mình
thôi. Con không thể sống suốt đời mà không có niềm tin được.
Niềm tin, ý chí mà ba tôi nói ẩn quá sâu trong tâm tôi. Cũng đôi khi tôi
cảm nhận được chúng. Nhưng chúng giống như những hạt bụi mù tan biến vào cơn
lốc cũng nhanh chóng như khi chúng được sinh ra.
NGƯỜI CHA
Tôi là một người chồng thất bại. Cô ấy về làm vợ tôi mà không
có tình yêu. Nên dù chúng tôi đã có bé Mai, vợ tôi vẫn bỏ tôi để đi theo một
người đàn ông khác mà cô ấy bảo là yêu. Tôi nhường nhịn, chìu chuộng có ấy đủ
chuyện, nhưng vào một ngày khi tôi đi làm về cô ấy nói với tôi về vấn đề li
hôn.
-
Sai lầm nhất của tôi là nghe lời cha, mẹ lấy anh…
-
Nhưng tại sao lại vậy? Anh có làm gì sai đâu?
-
Tôi không yêu anh. Chúng ta hãy li dị để giải thoát
cho nhau.
-
Chúng ta còn bé Mai mà
-
Anh đừng lấy con ra làm cái cớ để tiếp tục
cuộc sống như địa ngục này. Sống sao được khi tôi và anh, hai người hai tình
cách khác nhau.
-
Anh thương em và con rất nhiều. Em không yêu
anh nhưng bé Mai nào có tội tình gì. Nó cần có cả ba, lẫn mẹ em à.
Vợ tôi im lặng. Tôi cứ tưởng là mình
thuyết phục được cô ấy. Tôi không ngờ hôm sau khi tôi đi làm về, vợ tôi đã dọn
hết đồ đạc và ẳm bé Mai về nhà ngoại rồi. Tôi tới nhà cha, mẹ vợ nhiều lần
thuyết phục vợ mà không được. Cha, mẹ vợ thấy tôi đáng thương không nỡ chia cắt
tình phụ tử của hai cha, con tôi nên họ trả bé Mai lại cho tôi.
Một thời gian sau tôi nhận được giấy
triệu tập của tòa án. Vợ tôi đã đơn phương đâm đơn ra tòa li dị. Lòng tự ái của
người đàn ông nổi lên. Tôi kí vào đơn li dị chấm dứt một cuộc hôn nhân không có
tình yêu.
Cô ấy lấy chồng sau đó không lâu. Đó
là người đàn ông cô ấy yêu. Người đó giàu có, sang trọng hơn tôi. Hai vợ chồng
cô ấy sinh được hai đứa con có cả gái, trai. Cô ấy và chồng hạnh phúc ngập
tràn.
Tôi vẫn vậy. Vẫn vác cuốc ra
đồng cắm đầu vào hai sào ruộng vào những vụ mùa. Và đi làm phụ hồ, làm mướn khi
công việc đồng án rảnh rỗi.Tôi không nghĩ đến việc lấy vợ nữa. Tôi sợ cái cảm
giác bị ra tòa. Bị phản bội. Tất cả tình thương tôi dồn cho đứa con gái tội
nghiệp của mình.
Lúc đầu tôi rất giận cô ấy.
Nhưng lâu dần tôi nhận ra là cô ấy đã làm đúng. Cô ấy đang sống trong hạnh
phúc. Sống với tôi, cô ấy đã không có tình yêu mà còn phải sống trong nghèo
khổ. Những lần cô ấy đến thăm bé Mai, Tôi luôn giữ một khuôn mặt tươi vui,
thoải mái như tôi đang đón một người thân trong gia đình.
-
Em khỏe không ?
-
Bình thường. Em về thăm con. Công việc của anh
vẫn tốt chứ ?
-
Cũng như mọi ngày thôi. Mai ơi ! Có mẹ về thăm con nè.
Bé Mai mở cửa bước ra. Nó nhìn mẹ nó
chằm chằm mà không buồn mở miệng chào. Tôi trừng mắt nhìn nó. Nó ấp úng :
-
Mẹ mới đến. Mắt nó ngấn lệ.
Nó nhìn mẹ lộ rõ nét căm hận khiến
tôi lo lắng. Thế là cả buổi, mặc cho cô ấy dỗ dành như thế nào đi nữa, nó vẫn
trơ trơ. Nó hầu như không trả lời những câu hỏi của cô ấy mà chỉ lắc đầu hay
gật đầu cho có mà thôi. Thái độ chai lì, ương bướng của nó làm cô ấy nổi giận.
Cô quay sang tôi hoạnh họe.
-
Anh dạy nó chống lại tôi phải không ?
-
Ai lại đi dạy con như vậy chứ
-
Vậy tại sao tôi hỏi nó không trả lời
-
Tại con không biết phải nói gì. Bé Mai nói
chen vào.
-
Con không muốn nói cũng được. Vậy theo mẹ ra
thị trấn nhé.
-
Đi đâu ?
-
Con muốn đi đâu mẹ đưa đi.
-
Con không biết và cũng không muốn. Con thấy mệt. Con
muốn ngủ. Nó quày quả đi vào phòng.
Càng ngày con gái tôi càng xa cách mẹ nó. Nó luôn nói với mọi người rằng
nó không có mẹ. Và nếu ai vô tình hỏi đến mẹ là nó hung dữ bỏ về nhà nhốt mình
trong phòng mấy ngày liền. Mọi người ai cũng nói là con gái tôi mắc bệnh trầm
cảm.Tôi không biết phải làm sao. Chỉ biết luôn bên cạnh con chăm sóc, khuyên
bảo.
Từ khi cô ấy bỏ tôi đi tìm hạnh
phúc cho mình. Tôi không còn một niềm vui nào nữa. Trong tâm tôi không một dấu
vết gì về tình yêu. Tôi thấy nó thật sự gây bao rắc rối và phiền muộn. Tôi cảm
nhận được sự vô nghĩa của cuộc đời. Cuộc đời tôi chỉ cho đi mà không được nhận
lại bất cứ điều gì. Cuộc đời tôi giống như dòng thủy triều xám bạc đang nhấp
nhô ngoài kia. Thật là trống rỗng và vô vị.
Dạo gần đây Hương hay đến thăm ba, con tôi. Nó là một con bé tốt bụng,
ngây thơ. Nó rất thương Mai. Chính nó đã đem lại cho tôi một cái nhìn khác về
cuộc sống. Đó là: Trên thế gian còn biết bao điều khốn khổ, nhưng mọi người vẫn
có thể vui. Bên cạnh mỗi sự khổ đau vẫn còn có những tiếng cười vui. Bên cạnh
tiếng chuông báo tử, vẫn có thể nghe được sự xót thương của bạn bè, hàng xóm.
Bên cạnh sự độc ác, phản bội, còn biết bao người trung thực, thánh thiện. Rồi
tất cả sẽ trôi qua đi thôi!
Giờ đây, tôi cảm thấy cuộc sống
còn nhiều điều đáng sống. Chặng đường đời còn lại kia biết đâu sẽ là chặng
đường vui của tôi và bé Mai. Tôi cảm
thấy thỏa mãn với ánh hồng ấm áp và thanh bình đó đang ở phía trước đời tôi….
TRẦN MINH NGUYỆT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét