NGUYỄN
BẮC SƠN TỰ BẠCH
…Đời kẻ
làm thơ thường nhục nhiều hơn vinh, buồn nhiều hơn vui, nhưng kẻ vừa làm thơ
vừa hành tập Đông Phương Triết Đạo thì thường thường thanh thản, thường có
những niềm vui nội mật, thường mỉm cười an thân lập mệnh. Khi qua đời, tôi xin
được mỉm cười...
Như
những người làm thơ bằng tiếng lòng và hành tập Triết Đạo Đông Phương, cuối đời
thi sĩ, mùa thu tóc trắng, nhắm mắt lại thấy mây trắng bay đầy tâm tưởng, mây
trắng bay về mây trắng bay! Đời kẻ làm thơ thường nhục nhiều hơn vinh, buồn
nhiều hơn vui, nhưng kẻ vừa làm thơ vừa hành tập Đông Phương Triết Đạo thì
thường thường thanh thản, thường có những niềm vui nội mật, thường mỉm cười an
thân lâp mệnh. Khi qua đời, tôi xin đươc mỉm cười.
“Nhân
sinh nhược đại mộng”. Tỉnh mộng thường xảy ra vào thời gian thoát xác lìa đời,
thời gian cận tử. Đã chết nhiều lần nên kẻ làm thơ tất nhiên phải có nhiều lần
tỉnh mộng. Đức Phật thường thuyết “tam thiên đại thiên thế giới”, vậy thì cái
trái đất bụi hồng này cũng nhỏ nhít vậy thay! Khổ đau và tủi nhục của một đời thi
sĩ còn nhỏ nhít biết chừng nào!
Tôi
thường đọc Kinh Dịch, Kinh Hoa Nghiêm và Kinh Kim Cang Bát Nhã. Xin trích một
đoạn, một bài kệ trong Kim Cang Bát Nhã để nói rõ ý mình:
Nhất
thiết hữu vi pháp
Nhất
mộng, huyễn, bào, ảnh
Như lộ
diệc như điển
Ưng tác như
thị quán
( Tạm
dịch: tất cả những hiện tượng trên thế gian giống như mộng, như huyễn, như bọt
nước, như ảo ảnh, như hạt sương và như chớp lóe. Vậy, người Phật tử chân chính
hãy nhận thức thế gian này là như vậy .)
Đó là ý
đạo. Còn lòng trần? Tôi vẫn còn, nói như thiền sư Nhất Hạnh trong “Giấc Mơ Việt
Nam”, tôi vẫn còn “Giấc Mơ Việt Nam”. Đã biết “nhân sinh nhược đại mộng, hồ vi
lao kỳ sinh” mà vẫn còn nồng nàn với “Giấc Mơ Việt Nam ”. Ấy là lòng kẻ làm thơ. Ai
cũng vậy thôi. Xin các bạn tìm đọc bài “Giấc Mơ Việt Nam ” của thiền sư Nhất Hạnh.
Nguyễn
Bắc Sơn
(Bài Tự
bạch này, Nguyễn Bắc Sơn gởi riêng cho Phạm Văn Nhàn . Anh viết vào năm
2005)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét